Chương 12: Nết trẻ con.

Lăng Tử Thanh không định mắng Kỷ Hạ Dương, nhưng cũng không quên nhiệm vụ: "Đừng dùng mấy cái mỹ nam kế gì đó, đọc tiếp đi."

Kỷ Hạ Dương thở hắt ra đầy khoa trương: "Ầy! Tôi làm nũng những nửa này, còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi..."

Hoá ra vừa nãy là cố ý làm nũng à.

Anh không dùng quá nhiều lực, gối cũng mềm nên không đau tay.

Nhưng mà... Kỷ Hạ Dương vẫn còn đang diễn sâu, ôm đầu khóc huhu: "Huhu! Đang đọc nè!"

Lăng Tử Thanh ném gối ôm sang một bên, ngồi cạnh sát sao giám sát.

Kỷ Hạ Dương liếc trộm đối phương, nhận ra mình đang bị nhìn chòng chọc, chỉ biết tiếp tục.

13 phút sau, văn phòng yên tĩnh bị tiếng động nhỏ phá vỡ.

"Ọc~" Kỷ Hạ Dương không kêu thành lời, nhưng bụng thì thay chủ nhân phản đối.

Lăng Tử Thanh nhìn đồng hồ, nhận ra giờ đã 11:30.

Đến giờ nghỉ trưa rồi.

Bình thường Kỷ Hạ Dương toàn giữa trưa mới thò mặt đến, không có khái niệm nghỉ trưa. Hắn ôm bụng theo phản xạ, ngẩng đầu dòm biểu cảm của Lăng Tử Thanh, thấy đối phương không bực mình mới cẩn thận lựa lời.

"Tôi đói quá, có được đi ăn cơm không?"

"Được."

Mặt Kỷ Hạ Dương lập tức sáng bừng, cười toe toét: "Ăn cùng nhau đi! Anh muốn ăn gì?"

Lăng Tử Thanh mới há mồm, chưa nói tròn vành đã bị giành trước.

Kỷ Hạ Dương lại mở máy luyến thoắng: "Hôm qua anh không ăn pizza với mỳ Ý, chỉ uống mỗi trà chanh, chắc thích ăn đồ ít dầu mỡ hả? Gần đây có tiệm đồ Nhật khá ngon, hay anh thích đồ Tàu? Phú Quý Lâu với nhà hàng Văn Hiên ổn áp đó, để tôi xem..."

Lăng Tử Thanh dứt khoát dẹp loạn: "Ăn ở canteen."

Kỷ Hạ Dương thộn mặt: "Hở?"

Lăng Tử Thanh chỉ xuống tầng dưới: "Ăn ngay bên dưới đi, đi lại chỉ mất 2 phút."

Kỷ Hạ Dương lại méo xệch: "Anh muốn ăn ở đó á?"

"Ừm, cậu đi cùng không?"

"Tôi muốn ăn món khác."

"Vậy chia nhau, ai lo người nấy."

"Hự, tôi không muốn ăn một mình."

Kỷ Hạ Dương không thèm đôi co nữa, đột nhiên túm chặt tay đối phương.

Lăng Tử Thanh cúi xuống nhìn ống tay áo bị véo, lui một bước: "Có thể ăn ở ngoài, nhưng phải quay lại công ty trong 1 tiếng, không được giống hôm qua."

Anh tính kỹ rồi, không thể để Kỷ Hạ Dương ăn có mỗi bữa trưa mà chạy đến trung tâm thương mại, đi bộ sạc cả đùi còn tốn thời gian.

Có vẻ Kỷ Hạ Dương thật sự không thích ăn một mình, xoắn xuýt một lúc, thế mà lại gật đầu: "Được rồi, đi ăn mỳ bò ở dưới toà nhà đi."

Lăng Tử Thanh không ngờ Kỷ Hạ Dương lại chọn món ăn bình dân như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!