Chương 1: Đỏ mặt.

Sáng sớm 6 giờ.

Trời còn chưa sáng, những ánh đèn đường rọi xuống đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có chiếc lá cây rơi rụng theo gió mới tạo ra chút sức sống.

Lăng Tử Thanh nhìn lái xe đang ngáp to, thân thiện hỏi: "Cần kẹo cao su không?"

Tài xế lau nước mắt chảy ra vì buồn ngủ: "Không cần, đợi lát cậu đi gọi cậu chủ dậy thì tôi sẽ chợp mắt một lúc."

Cậu ấm của họ là người thừa thừa kế duy nhất của tập đoàn Kỷ An, Kỷ Hạ Dương.

Kỷ Hạ Dương là đứa con cầu con khẩn của ông Kỷ, mãi đến khi 45 tuổi mới sòn được mụn con, chiều đến tận trời. Tốt nghiệp xong lập tức được bổ nhiệm làm phó tổng của một chi nhánh thuộc tập đoàn.

Nghe "phó tổng" thì oai đấy, nhưng chỉ là sếp xó thôi, tác dụng duy nhất của mỹ danh này là tiếp thêm sức mạnh cho nhân viên của chi nhánh này, Thái tử toạ trấn, tiền đồ thênh thang.

Kỷ Hạ Dương chìm nổi nửa năm mà chẳng có chút thành tựu nào, khiến chủ tịch Kỷ phải sốt sắng cắt cử biết bao nhiêu hiệp sĩ đến ứng cứu.

Lần này, ông thả ra con tướng Lăng Tử Thanh đắc lực nhất của mình.

Lăng Tử Thanh đã làm việc với chủ tịch 5 năm, ít khi nghe ngóng được vấn đề của Kỷ Hạ Dương. Trước khi xuất chinh, anh dò la từ chủ tịch, lại nhận được đáp án vô cùng khó hiểu: "Cậu cứ lên Weibo mà xem."

Lăng Tử Thanh không hiểu tại sao một người bố khi nói đến con mình lại phải nhờ cậy Weibo.

Tuy chẳng hiểu mô tê, nhưng vẫn theo lời mà mở mạng xã hội, vừa xem đã nhận ra đặc điểm lớn nhất của Kỷ Hạ Dương chính là... vô công rồi nghề thích khoe giàu.

Lăng Tử Thanh lướt Weibo của Kỷ Hạ Dương, ngoài cuộc sống dát vàng, trát kim cương thì không tìm được thông tin có ích nào.

Trong khi phân tích về "cậu ấm", nghe tài xế nói thế cũng thuận miệng hỏi: "Mỗi lần gọi cậu chủ dậy thì mất rất nhiều thời gian à?"

Đúng lúc đèn giao thông chuyển đỏ, tài xế dừng xe, tặng anh một ánh mắt thương hại: "Những người đi trước toàn mất ít nhất 1 tiếng."

Tim Lăng Tử Thanh vụn vỡ, nhưng mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh: "Ừm, đã hiểu."

Anh là người đã trải qua bao đao to búa lớn, sao có thể dễ hoảng loạn được.

Nhưng ngay sau đó, tài xế đột nhiên bổ sung: "Mà chưa chắc đã thành công."

Lăng Tử Thanh: "..."

Hàng lông mày vừa giãn ra chưa bao lâu đã phải hôn nhau.

Sau đó không trao đổi thêm gì nữa, tài xế tập trung lái xe, Lăng Tử Thanh tự hỏi làm thế nào để đánh thức cậu chủ.

Xe chạy đến khu nhà Kỷ Hạ Dương đang sống. Dự án bất động sản này theo duổi phong cách Baroque(*), càng hoành tráng, xa hoa, càng đốt tiền để trang trí càng tốt. Ngay cả các nhân viên cũng phù phiếm không kém, vừa thấy bóng xe từ xa đã mỉm cười chào hỏi.

(*)Phong cách kiểu châu Âu quý sờ tộc đồ đó:

Biệt thự của Kỷ Hạ Dương ở trung tâm, tuy sống một mình nhưng suốt ngày gọi bạn bè tụ tập.

Đêm qua, một người bạn trong danh sách theo dõi lẫn nhau của Kỷ Hạ Dương khoe ảnh ăn chơi đập phá. Kỷ Hạ Dương lại im re, chẳng biết là vui chơi quên sầu hay không đàn đúm với hội đó.

Lăng Tử Thanh nghiêng về vế trước hơn.

Nên trước khi xuống xe, anh lấy một chai nước lạnh từ tủ lạnh mini trong xe.

Lăng Tử Thanh đến trước cửa, vừa mở khoá vừa nhấn chuông.

Đương nhiên là bên trong im re, anh trực tiếp mở cửa, đi vào phòng khách chính.

Phòng khách thiết kế kiểu chìm, xung quanh là những sopha bọc da lớn, thoải mái. Đám tay chơi say xỉn nằm la liệt, rượu bia vứt lăn lóc, có chai hết, có chai còn, chất lỏng chảy ra làm chiếc thảm thủ công đắt đỏ ướt nhẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!