Chương 7: (Vô Đề)

Trước khi rời khỏi khách sạn, Chân Noãn đi gặp Kỷ Pháp Lạp.

Cô nhóc này hay cáu nhưng nguôi giận lại mau. Đám cưới có người chết, đám nhà báo phóng viên đua nhau kể về lịch sử phong lưu của Thân Trạch Thiên. Thân gia khủng hoảng trước các mối quan hệ xã hội, Kỷ Pháp Lạp vui sướng vô cùng, một mình đánh chén trong nhà hàng buffet.

Chân Noãn thấy cô không nói gì, chuẩn bị quay về làm việc. Kỷ Pháp Lạp vội vàng giữ Chân Noãn lại:

"Chị Noãn Noãn, muộn thế này rồi, ăn cơm rồi hẵng đi". Nói rồi bưng đĩa gắp thức ăn cho cô, tất cả đều là món cô thích. Chân Noãn cười: Em vẫn còn nhớ.

"Sở thích của chị em mình như nhau mà".

Kỷ Pháp Lạp nháy mắt.

Trước khi Chân Noãn ra nước ngoài, Kỷ Pháp Lạp vẫn còn là học sinh tiểu học, tính tình quái đản, không thích người lạ. Đã bao năm trôi qua, cô gái này vẫn không hề thay đổi, có mấy anh trai chiều chuộng, không cần trưởng thành.

Dường như Kỷ Pháp Lạp rất tò mò với công việc của Chân Noãn, hỏi trên trời dưới biển, không quên hỏi về nữ nhân viên nghiệm chứng.

Chân Noãn:

"Người em nói là Quan Tiểu Du phải không?".

"Cá(*)? Tên mà lại có động vật, hứ!".

(*)Chữ Du (yú) trong Quan Tiểu Du đồng âm với cá (yú)

"Cô ấy chọc giận gì em thế?". Chân Noãn mơ màng cầm bát canh uống một hớp lớn, thân thể ấm áp hơn phần nào.

Kỷ Pháp Lạp cũng uống canh, cái thìa gõ tinh tang, quắn quéo một hồi không chịu đựng nổi, dứt khoát nói thẳng:

"Tại sao anh ấy lại bảo vệ con cá đấy chứ, tình yêu mới hả? Sao sở công an lắm gái thế? Cùng đơn vị chỉ có quan hệ trên dưới, không được phép yêu đương!".

"Quan Tiểu Du là nhân viên Phòng thí nghiệm Khoa học Tội phạm, ngoài biên chế". Chân Noãn nói xong, ngước mắt lên,

"Anh ấy? Ý của em là…".

Bởi gặp trở ngại trong giao tiếp nên cô không thể nói ra tên đầy đủ, ngần ngừ trong chốc lát, … Đội trưởng….

Tên khốn đó!. Kỷ Pháp Lạp giận đến mức méo miệng, đỏ mặt,

"Trước kia bị thương nặng như vậy. Còn cõng em đi hết con đường rừng rậm nguyên sinh dài đến thế, không ngờ bây giờ lại trở mặt nói không quen".

"Hai người quen nhau à?".

"Hóa thành tro cũng nhận ra".

Chân Noãn hơi lờ mờ:

"Nhìn em giống như có thù hận mười đời với người ta hơn".

"Không phải thù hận mười đời, là dây dưa". Kỷ Pháp Lạp cau mày,

"Chị không biết đâu, trước kia anh ấy từng cứu mạng em, nhưng anh ấy lại không nhớ em".

"Có lẽ em nhận nhầm người rồi?".

Đúng là anh ấy mà. Kỷ Pháp Lạp rất quả quyết.

"Anh ấy cứu em lúc nào thế?".

Lần này, đến lượt Kỷ Pháp Lạp lơ ngơ. Mười năm trước cô ốm nặng, nghe nói sốt rất cao, nhiều việc đã trôi vào quên lãng. Nhưng cô nhớ một vài hình ảnh vụn vặt. Khi cô ở trong địa ngục chốn nhân gian, có một anh tới cứu cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!