Hoàng hôn dần buông xuống, Chân Noãn tựa mình vào khung cửa sắt hở lỗ chỗ, hơi ấm rút đi, cơn lạnh mơn man len lỏi khắp người.
Ngôn Hàm vẫn dựa vào vách tường hút thuốc, một bên sườn mặt trông thật bình ổn; Chân Noãn tự nhủ, có lẽ vừa rồi cô nhìn nhầm.
Cả hai cứ đứng như vậy, không khí có chút ngượng ngập;
Vốn là người điềm tĩnh nên đương nhiên anh không hề cảm thấy có vấn đề gì;
Ngược lại, da mặt cô mỏng hơn, trong đầu chỉ toàn miên man nghĩ chuyện xảy ra ban nãy: Anh là sếp của cô, nhưng trong căn phòng tối kia, cô còn dám so chiêu với anh, hai người vật lộn với nhau, miệng cô còn chạm cả vào cổ anh.
Càng im lặng, càng cảm thấy xấu hổ, cô lấy hết dũng khí bắt chuyện với anh:
"Đội trưởng, ngài cảm thấy…"
Ngôn Hàm bật cười, kết quả bị sặc khói, ho khan đến chảy nước mắt:
"Trông tôi già lắm à?"
Chân Noãn đứng hình vài giây, chợt cảm thấy anh phản ứng quá nhanh;
Mặt cô đỏ bừng, lập tức đổi lại cách xưng hô:
"Đội trưởng, anh cảm thấy Khương Hiểu tự sát hay bị sát hại?"
Anh dựa vào bờ tường, lơ đễnh nói: Đây là việc của cô.
Chân Noãn nghẹn lời, phán đoán nạn nhân tự sát hay bị sát hại vốn là kỹ năng cơ bản của bên pháp y.
Lúc này, Ngôn Hàm đứng thẳng người, tiến gần chỗ thùng rác dập tàn thuốc.
Anh dựng đứng cổ áo, xoay người xuống tầng:
"Sáng mai tám giờ họp, tôi cần báo cáo của cô."
Sáng mai? Chân Noãn liếc mắt nhìn đồng hồ. Xem ra đêm nay phải thức đêm rồi!
Bước xuống vài bậc thang, Ngôn Hàm đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, anh nói:
"Tự sát kết luận nhầm thành bị sát hại, lãng phí sức lực của cảnh sát; bị sát hại mà được cho là tự sát, người chết oan uổng. Hi vọng cô có thể trụ vững qua ba tháng này."
Lời của anh khiến Chân Noãn thấy áp lực càng thêm nặng nề.
Nhếch một bên khóe môi, anh kết thúc:
"Cô Chân Noãn, hoan nghênh cô tham gia đội ngũ cảnh sát Dự Thành."
Chân Noãn căn bản không cười nổi.
Ở lại hay ra đi, tất cả đều phụ thuộc vào ý của anh. Được lắm!
……
Bãi đỗ xe chật ních, song lại không có một bóng người. Không gian vô cùng tĩnh lặng.
Ngôn Hàm lạnh nhạt đi tới nơi mình đỗ xe. Mở cửa xe ra, anh lặng lẽ ngồi một lúc, chưa vội khởi động ô tô. Hai bàn tay nắm chặt vô lăng, đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chăm vào tấm kính chắn gió, tựa như trước mắt là thước phim quay chậm của mười năm trước:
Một phân đội nhỏ, gần bốn mươi ngày đêm vất vả vẫn lặng lẽ, kiên trì ngồi canh giữ, phòng thủ. Điều kiện vô cùng khắc nghiệt:
Cây cối xanh biếc không bờ bến, ruồi muỗi côn trùng độc, thú dữ mãng xà…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!