Chị dâu Khương Hiểu đứng trong đám người thấy vậy, cầm đầu gào khóc:
"Nhìn đi nhìn đi! Cảnh sát đánh người! Có ai không, cảnh sát đánh người kìa!"
Chân Noãn không thể tin được mở to mắt nhìn.
Đậy gọi là vừa ăn cướp vừa la làng đó sao? Người tụ tập trên hiện trường càng lúc càng nhiều, nếu tạo ra ảnh hưởng không tốt, chắc chắn Ngôn Hàm sẽ mang tiếng xấu và phải chịu phạt.
Nhưng anh vì cứu cô mà!
Cô run rẩy đứng trong gió, sốt ruột đến độ toát mồ hôi lạnh. Phải làm sao đây?
Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy gã kia lén lút đưa tay xuống thắt lưng, tháo chiếc dao trong chùm chìa khóa xuống. Cô giật mình, muốn nhắc Ngôn Hàm, nhưng giây tiếp theo, anh lại cố ý buông lòng tay ra.
Gã ta lập tức bật dậy.
Ngôn Hàm không hề trốn tránh, ngược lại tay không nắm lấy lưỡi dao, thoạt nhìn cứ như đoạt lấy vũ khí của gã, nhưng Chân Noãn lờ mừo nhận ra anh đang cố ý chạm vào. Trong thoáng chốc, lòng bàn tay Ngôn Hàm bị cứa một phát, hình như còn ngại không đủ sâu, anh tiếp tục để lưỡi dao lướt qua cổ tay mình.
Chân Noãn nhất thời ngẩn người, giương mắt nhìn, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, chỉ biết lo lắng đến độ choáng váng. Cô vừa mở miệng đã dừng hết sức bình sinh cất lên tiếng thét thê thảm nhất, chói tai nhất hòa lẫn nỗi sợ hãi và vẻ đáng thương cùng cực:
"Aaaa! Kẻ đồi bại rút dao giết người rồi! Cầm dao giết cảnh sát! Có người cầm dao giết cảnh sát!"
Một chuỗi tiếng thét chói tai của Chân Noãn khiến đám đông ồn ào bỗng trở nên im phăng phắc, tựa như hồ nước đột nhiên mất đi mấy nghìn con vịt đang kêu.
Trông thấy sắc mặt trắng bệch cùng vẻ hoảng sợ tột độ và tiếng gào thảm thiết
"Có người giết cảnh sát" của cô, ánh mắt bọn họ liền đổ dồn lên người Ngôn Hàm.
Ông anh vợ kia nắm trong tay một con dao ngắn nhưng vô cùng sắc bén, còn Ngôn Hàm ở phía đối diện đang lùi về phía sau hai bước với vẻ khoa trương, một tay nắm chặt cổ tay còn lại, từng giọt từng giọt máu tươi theo kẽ tay chảy xuống đất.
Ông anh vợ kia ngẩn người kinh ngạc, gã ta chỉ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngôn Hàm thôi. Rõ ràng là vị cảnh sát này tự mình lao tới… phải không?
Giờ phút này, gã ta cũng không nắm chắc tình hình, bởi lẽ mọi chuyện diễn ra thật sự quá nhanh!
Đám đồng bọn đi theo gã cũng ngẩn người vì sợ. Đến đây gây sự là một lẽ, nhưng dùng dao tấn công cảnh sát lại là chuyện khác. Những người hôm nay kéo tới Sở Cảnh sát gây sự đều không phải họ hàng thân thiết gì của Khương Hiểu.
Cùng nhau làm loạn thì không sao, nhưng không ai tình nguyện nhúng tay vào chuyện này để rồi rước thêm tội đồng lõa với kẻ tấn công cảnh sát cả.
Đội cảnh sát vội vàng đi tới một cách trật tự.
Lúc này, ai đó trong đám đông chợt hô lên:
"Có người giết cảnh sát rồi, chạy mau!"
Đám người trước đó còn nhăm nhe tới gây sự thoáng chốc đã bỏ chạy hết phân nửa. Những người ở lại đều dừng la hét và đánh nhau. Hai bên im lặng trong không khí đầy căng thẳng. Cảnh sát xếp thành đội hình, trấn an đám người vây xem và duy trì trật tự.
Ngôn Hàm nắm chặt cổ tay còn đang chảy máu của mình, mỉm cười với gã đàn ông đang đờ người trước mặt:
"Bây giờ, các anh có thể cử đại diện vào trong nói chuyện được không?"
Gã ta tức tối đến đỏ mặt, vừa định cãi lại thì anh trai Khương Hiểu đã vội vã tiến về phía Ngôn Hàm đang đứng ngáp dài rồi nói:
"Sếp, anh vợ tôi nhất thời xúc động quá mức chứ không phải cố ý, cũng tuyệt đối không có ý định giết anh. Xin anh đừng chấp nhặt với anh ấy."
Chị dâu của Khương Hiểu vẫn chưa nguôi giận, còn muốn tiếp tục mắng chửi. Mấy nữ cảnh sát tiến lên nắm chặt vai cô ta rồi nhẹ nhàng kéo qua một bên.
Ngôn Hàm trầm giọng nói:
"Anh Khương, anh nói phía cảnh sát không biết lý lẽ, vậy hành vi gây rối và hành hung đánh người vừa rồi thì sao? Hơn mười người đàn ông vây quanh bắt nạt hai cô bé thì có lý sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!