Chương 22: (Vô Đề)

Chân Noãn thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói:

"Hay thật đấy! Dù xương rồng nhìn có vẻ dễ trồng nhưng thực tế, rất nhiều người chăm thế nào nó cũng chết."

Vậy ư? Anh cười cười, ký tên xong rồi đóng tập hồ sơ lại, đưa cho cô.

"Lát nữa họp, em sẽ là người báo cáo."

Vâng! Chân Noãn trả lời đầy phấn khởi.

Sau khi ra khỏi cửa, cô mở ra nhìn trang cuối, chữ Ngôn Hàm viết theo lối Hành Thảo, phóng khoáng mà đẹp đã.

Báo cáo khám nghiệm tử thi nhanh chóng được chuyển tới tay mọi người, vụ án đầu tiên Chân Noãn phụ trách xem như đã sắp khép lại.

Lúc rời khỏi trụ sở cảnh sát, đi ngang cái cổng xếp tự động ngoài sân, Chân Noãn nhìn thấy có khá đông người ở đó. Chăm chú nhìn, cô nhận ra đứng giữa đám người là anh trai và chị dâu Khương Hiểu.

Người phụ nữ kia cũng nhận ra cô, liền gắt hỏng gào lên:

"Cô đứng lại đó cho tôi!"

Chân Noãn hoang mang quay đầu lại.

Người phụ nữ kia rất thấp, phải ngước cổ lên nhìn cô:

"Cô là bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi cho em chồng tôi phải không?"

Vâng...

"Anh, chính là cô ta!" Người phụ nữ lớn tiếng nói với một người đàn ông cao lớn thô kệch:

"Chính cô ta nói em chồng em tự sát."

Chân Noãn chưa kịp phản ứng, anh của người phụ nữ kia đã xông tới đẩy mạnh bả vai cô. Chân Noãn lảo đảo đụng vào bồn hoa, đầu gối kêu rắc một tiếng.

Anh trai Khương Hiểu vội tiến lại kéo anh vợ mình:

"Anh, có gì từ từ nói. Người ta là con gái, đừng động tay động chân."

Ông anh vợ quay đầu lại quát:

"Người chết là em chú đấy! Chú phải đấu tranh chút chứ, đừng suốt ngày tỏ vẻ sợ sệt như thế!"

Chị dâu Khương Hiểu kéo chồng mình:

"Đã phải gọi họ hàng nhà mình tới, không làm ầm lên thì đám quan chức này sẽ lại bao che cho nhau, ức hiếp dân lành. Hiểu Hiểu bị người ta giết, cô ta lại nói con bé từ sát rồi sung sướng an nhàn, không biết đã nhận bao nhiêu tiền của nhà họ Thân đây?"

Anh trai Khương Hiểu ậm ừ vài tiếng, chị dâu giận đến mức hét ầm lên: "Anh nghĩ xem nhà chúng ta khó khăn đến chừng nào.

Bố mẹ mất sớm, chỉ có người anh trai là anh làm sống làm chết chu cấp cho Hiểu Hiểu học đại học, khó khăn lắm nhà ta mới có một sinh viên đại học, vậy mà giờ lại bị người khác hãm hại. Vì nuôi Hiểu Hiểu ăn họ mà anh bị ngã tàn tật, bao nhiêu năm nay phải nhờ Hiểu Hiểu đỡ đần chúng ta.

Con bé ra đi thê thẳm như vậy, sao giờ chúng ta có thể không giải oan cho nó chứ? Không bồi thường mà được ư? Đám các người thật khéo nằm mơ!

"Chân Noãn cũng biết nếu bị giết hại sẽ được bồi thường, nhưng nếu là tự sát… Cô nhìn đám người hung tợn đông nghịt kia, gắng gượng lắm mới đứng vững nổi, lấy hết can đảm lớn tiếng giải thích:"Tôi cũng rất muốn giúp mọi người, nhưng sự thật là Khương Hiểu vốn dĩ đã tự sát…

"Bà chị dâu kia đột nhiên cất tiếng the thé:"Ôi chao, tôi nói này, ranh con nhà cô xinh xắn thế kia, sao không làm việc thiện chứ? Lương tâm của cô bị chó gặm rồi hả? Hiểu Hiểu nó bị cặp vợ chồng thối tha kia giết chết, dựa vào cái gì mà nói nó tự sát chứ?

Cảnh sát các người đều cùng một giuộc, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, dồn ép dân đen. Chắc là đã nhận tiền của tập đoàn Hoa Thịnh nên mới nghiêng về phía chúng nó chứ gì! Không giúp dân chúng thì thôi, còn ăn tiền thuế của người dân!

Các người là đám lang soi mắt trắng dã!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!