Tiếng thét tràn đầy sợ hãi của Chân Ý khiến đám đông ồn ào bỗng trở nên im phăng phắc, tựa như hồ nước thiếu đi mấy nghìn còn vịt.
Thấy khuôn mặt cô trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ kêu có người giết cảnh sát, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Ngôn Hàm.
Ông anh vợ kia nắm trong tay một con dao ngắn nhưng vô cùng sắc bén, phía đối diện, Ngôn Cách khoa trương lùi về phía sau hai bước, một tay nắm chặt cổ tay còn lại, máu tươi theo kẽ tay, từng giọt từng giọt chảy xuống đất.
Ông anh vợ kia ngẩn người kinh ngạc, gã ta chỉ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngôn Hàm. Là vị cảnh sát này tự lao tới… phải không?
Giờ phút này, gã ta cũng không chắc chắn lắm.
Bởi mọi chuyện diễn ra thật sự quá nhanh!
Đám đồng bọn đi theo gã ta cũng ngẩn người vì sợ. Tới gây sự là một chuyện, dùng dao tấn công cảnh sát lại là chuyện khác! Những người hôm nay kéo tới sở cảnh sát gây sự đều không phải người thân gần gũi nhất của Khương Hiểu.
Làm loạn thì OK, nhưng không ai tình nguyện nhúng tay vào chuyện này để rồi liên lụy đến bản thân, còn rước thêm tội đồng lõa với kẻ tấn công cảnh sát.
Đội cảnh sát đi tới một cách trật tự.
Lúc này, không biết là ai trong đám đông chợt hô lên:
"Có người giết cảnh sát rồi, chạy mau!".
Đám người trước đó nhăm nhe tới gây sự thoáng cái đã tản đi phân nửa. Những người ở lại đều im lặng, ngừng ồn ào, đánh lộn.
Hai bên im lặng, đội cảnh sát trấn an đám người vây xem và duy trì trật tự.
Ngôn Hàm nắm chặt cổ tay còn đang chảy máu của mình, mỉm cười với người đàn ông trước mặt:
"Hiện tại các anh có thể cử đại diện vào trong nói chuyện được không?".
Gã ta nghẹn đỏ mặt, vừa định cãi lại; anh trai Khương Hiểu đã vượt lên trước, cúi đầu nói với Ngôn Hàm:
"Anh cảnh sát, là do anh vợ tôi xúc động quá mức. Anh ấy không cố ý, cũng hoàn toàn không có ý định giết anh. Xin anh đừng chấp nhặt với anh ấy".
Chị dâu của Khương Hiểu vẫn chưa nguôi giận, còn muốn tiếp tục mắng chửi. Mấy nữ cảnh sát tiến lên nắm chặt vai ả ta, nhẹ nhàng kéo ả qua một bên.
Ngôn Hàm trầm giọng nói:
"Anh Khương, anh nói phía cảnh sát không biết lý lẽ. Vậy hành vi gây rối, hành hung đánh người vừa rồi thì sao? Hơn mười người đàn ông bắt nạt hai cô bé thì có lý sao?".
Đám đông xung quanh bắt đầu ồn ào tranh luận, gã anh vợ mặt đỏ bừng như gan heo. Giọng gã thì to đấy, nhưng nếu nói lý lẽ thì gã chịu thua.
Anh Khương, và cả…anh vợ
"đây. Tôi có thể hiểu được tâm trạng đau xót của mọi người khi mất đi người thân. Nhưng đây không phải lý do để các anh đe doạ hay uy hiếp họ".
Ngôn Hàm đưa tay chỉ về phía Chân Noãn, Quan Tiểu Du và những đồng nghiệp khác đang đứng phía sau,
"Hai cô gái bị anh đánh vừa nãy, vì điều tra manh mối trong vụ án của em gái anh, họ đã phải ngồi bốn năm giờ dưới thời tiết giá rét âm ba độ, dùng tay đào lớp đất trên tầng thượng khách sạn; kiểm tra, đo lường, sau đó xét nghiệm vật chứng, phải đứng trước bàn thí nghiệm hơn mười ba giờ đồng hồ.
Và cả những nhân viên điều tra khác nữa, có người tăng ca cả đêm lẫn ngày để làm báo cáo so sánh dấu vân tay cùng dấu giày, có người đi khắp thành phố để thăm dò tình hình vụ án. Họ vùi đầu làm tất cả những việc này đều bởi vì lòng nhiệt tình và niềm tin, ý thức trách nhiệm và lòng hi sinh vì sứ mệnh.
Tất nhiên họ không cần sự thông cảm của các anh, bởi đây là chức trách của họ. Cho dù anh có mắng chửi hay thậm chí đánh họ, lần sau, họ vẫn sẽ tiếp tục làm công việc họ nên làm một cách công bằng, chính trực và chuyên nghiệp.
Nhưng, cho dù không hiểu những điều này, ít nhất anh hãy tôn trọng họ một chút".
Vị trí anh đang đứng cách đám đông khá gần, sau khi lắng nghe những lời này, một số bùi ngùi xúc động, bắt đầu khẽ giọng trao đổi với người bên cạnh.
Chân Noãn nghe anh nói những lời này, bất chợt cảm động muốn khóc, trái tim tựa như có thứ gì đó chạm phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!