Chương 15: (Vô Đề)

Khương Hiểu không có khuynh hướng tự sát, cũng không có ai giết cô, sao cô ấy lại rơi xuống?

Chân Noãn không thể hiểu nổi.

Theo tình hình hiện giờ, Khương Hiểu muốn hãm hại Đổng Tư Tư, nhưng hại người lại hại luôn cả tính mạng mình? Quả không thể nghi ngờ, kế hoạch của Khương Hiểu đầy cạm bẫy.

Hỏi xong, Ngôn Hàm cúi đầu tiếp tục xem báo cáo.

Mà từ ánh mắt của anh, Chân Noãn có thể nhận ra anh đã sớm có cách nghĩ của mình, tất cả nằm vững trong lòng bàn tay. Cô muốn hỏi, nhưng suy nghĩ trong chốc lát, quyết định không lên tiếng.

Cô dằn lại sự tò mò, nhìn xung quanh để di dời sự chú ý.

Công việc của cảnh sát rất bận bịu, lúc nào cũng đi đi về về vội vã, nhưng phòng làm việc của anh thu dọn cực kì gọn ghẽ ngăn nắp. Đồ dùng cũng ít, trên bàn làm việc chỉ có máy đun nước, không còn vật gì khác.

Không như một số lãnh đạo bày đầy đồ trang trí hoặc núi giả nhỏ mang hơi hướng cổ xưa, cũng không bày một chồng sách uyên thâm để tăng vẻ nho nhã cho bản thân. Trên giá đều là sách thiết thực cho cảnh sát, ngoài ra chỉ có tập tài liệu.

Nói chung có thể thấy rằng chủ nhân của căn phòng này là kiểu người thực tiễn kiên gan.

Bên cửa sổ có hai chậu thiết mộc lan, được cắt tỉa rất chuyên nghiệp, như con chó được tỉa lông vậy.

Ánh mắt của Chân Noãn chuyển đến bên cạnh, rơi vào chậu xương rồng đặt cạnh máy tính của Ngôn Hàm.

Thường thấy người ta đặt xương rồng trên bàn làm việc, nhưng xương rồng nở hoa lại không hề phổ biến. Mắt cô lập tức găm chặt không thể chuyển dời.

Nó vừa hay đặt ở chỗ có ánh mặt trời, dưới ánh nắng ngày đông mỏng manh, trong chiếc chậu màu vàng nhỏ xinh là một thằng nhóc bụ bẫm lông lá bù xù.

Trên quả cầu màu xanh đậm là hai cái cành nhỏ bé hướng lên trời, trên đỉnh nở hai đóa hoa. Màu trắng toát, cánh hoa xếp chồng lên nhau, tươi đẹp vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Chân Noãn nhìn thấy xương rồng có hoa.

Đẹp thật!. Cô tán tụng, mắt nhìn chăm chăm, không dằn lòng được muốn chạm vào cánh hoa óng ánh trong suốt ấy.

Bỗng dưng, Ngôn Hàm chuyển chậu xương rồng đi, tránh khỏi ngón tay của cô. Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng lưng nhanh nhẹn của anh.

Anh đặt nó vững vàng trên tầng cao nhất của giá sách. Chỗ đó có một khoảng trống, không hề có sách vở tài liệu, là một vị trí dành riêng cho nó.

Chân Noãn nhìn chỗ anh để xương rồng trước đó, không có bụi đất hay dấu vết sứ mài mòn. Thì ra anh đặt lên bàn để nó được tắm ánh nắng mặt trời.

Xem chừng rất quý trọng!

Chân Noãn nịnh nọt:

"Chắc đã chăm nhiều năm lắm rồi, nghe nói bình thường phải bảy tám năm đến mười năm mới có thể nở hoa. Thật hiếm có".

Ngôn Hàm không tiếp lời, cũng không nhìn cô, rút một chiếc bút trong ống đựng bút ra ký lên trang cuối cùng trên bản báo cáo.

Vừa dứt lời, Chân Noãn lập tức ngậm miệng, bởi vì cô liếc thấy trên chậu hoa vàng nhạt có mấy chữ cái màu trắng được xóa đi và sửa lại: NH&HT.

Bình thường phải bảy tám năm đến mười năm mới có thể nở hoa… Hình như vừa nãy cô nói như vậy. Cô lúng túng im lặng, lại ngu ngốc động vào thứ mà anh không muốn người khác nhắc đến.

Dáng vẻ anh rũ mi ký tên xem ra rất bình tĩnh, không hề nổi sóng, nhưng cô vẫn túng quẫn cực kỳ. Có điều, sau một hai giây sau im lặng, anh hời hợt trả lời một câu:

"Ừ, trồng mười năm rồi".

Cứ như sự trầm lặng trước đó chỉ là phản ứng chậm lụt của anh.

Chân Noãn thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói:

"Siêu thật đấy. Thật ra xương rồng có vẻ dễ trồng, nhưng thực ra có rất nhiều người làm chết nó".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!