Chương 14: (Vô Đề)

Bình minh, ánh mặt trời sáng rỡ, làm lu mờ dần ánh đèn huỳnh quang trên trần văn phòng.

Văn phòng của Tần Xu khá lộn xộn, trên bàn là xấp bản vẽ phác hoạ vân tay, tổng thể có, chi tiết cũng có, khiến người ta hoa mắt.

Chỉ mới nhìn qua, Chân Noãn đã chóng hết cả mặt, lại nhìn hai mắt sưng đỏ của Tần Xu liền ân cần hỏi thăm:

"Cô thức cả đêm phải không?".

Tần Xu dụi mắt vài cái, cười nhẹ đáp:

"Không có việc gì. Cuối cùng tôi đã tìm được dấu vân tay khớp với dấu vết để lại trên chiếc thắt lưng kia rồi. Nhờ có đường vân trên mặt nghiêng ngón tay trái mà tôi dễ tìm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, đây không phải dấu vân tay của Thân Trạch Thiên hay Đổng Tư Tư, mà là của Khương Hiểu".

Chân Noãn sửng sốt:

"Nếu dấu vân tay là của nạn nhân, vậy nó không còn giá trị điều tra nữa đúng không?".

Tần Xu thở dài:

"Đôi lúc cũng cảm thấy khá thất vọng, nhưng đây là công việc của chúng tôi. Tốn rất nhiều thời gian nghiệm chứng, cuối cùng lại thành công dã tràng, chẳng có tác dụng gì. Song dù là như thế, bất kỳ manh mối nhỏ nhặt nào cũng không được bỏ sót".

Chân Noãn gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy mệt mỏi thay Tần Xu. Nhưng ngay lập tức cô nhớ tới lời nhắc nhở của Ngôn Hàm, lại không nhịn được nghĩ: Đây chính là bước cuối cùng mà anh từng đề cập sao?

Cầm lây túi đựng vật chứng, cô tập trung quan sát hình dạng dấu vân tay thật cẩn thận. Dần dần, cô nhận ra hình dạng dấu vết có điểm đáng ngờ.

Vừa định nhìn kỹ hơn, Tần Xu liền đưa cho cô hai tờ giấy khác:

"Kết quả so sánh dấu giày cũng đã hoàn thành". Là vết giày giống hệt nhau, cùng cỡ ba mươi tám.

Chân Noãn nói:

"Dấu chân mờ mờ lưu lại ở vườn hoa khớp với đế chiếc giày thu được từ ống thoát nước, chiếc giày đó và chiếc Đổng Tư Tư đi là cùng một đôi sao?".

Đúng. Tần Xu nói,

"Nhưng dấu vết để lại không phải do Đổng Tư Tư gây ra".

"Điều đó có nghĩa là?".

"Hai dấu giày nhìn qua có cùng hình dạng hoa văn; nhưng phân tích dấu giày không những chỉ tập trung vào kích thước, hình dáng hoa văn mà còn phải suy từ nó dáng điệu và thói quen của người sử dụng.

Bên trái là dấu giày của Đổng Tư Tư, bên phải là dấu vết do chiếc giày tương tự để lại (chưa rõ chủ sở hữu). Bề ngoài, hai dấu giày này có điểm tương tự nhau, song nếu nhìn vào mô hình 3D lại cho ra kết quả khác hẳn

". Tần Xu đẩy tới hai mô hình. Chân Noãn đưa tay sờ thử, quả nhiên cảm giác không hề giống nhau. Lúc này, tiếng Quan Tiểu Du từ bên ngoài truyền tới:"Người đẹp Noãn Noãn, biết ngay là cậu ở đây mà.Có kết quả rồi sao?". Cô quay đầu lại hỏi.

Tối qua lúc xét nghiệm được vết máu lưu lại trên hoa không phải của Đổng Tư Tư hay Thân Trạch Thiên, Chân Noãn vô cùng chán nản. Nhưng sau khi về đến nhà, cô vẫn gọi cho Quan Tiểu Du, nhờ cô ấy xét nghiệm xem vết máu có phải thuộc về Khương Hiểu hay không.

Cô hoàn toàn không biết rằng, Quan Tiểu Du cũng nhận được chỉ thị tương tự từ Ngôn Hàm.

Quan Tiểu Du đưa cho cô một biểu đồ, là kết quả xét nghiệm DNA.

Vừa liếc qua, Chân Noãn lập tức thấy rõ:

"Vết máu thu được từ cây hoa trong vườn là của Khương Hiểu sao?".

Phải.

Chân Noãn hết sức kinh ngạc:

"Nhưng trên người Khương Hiểu không có vết thương nào phù hợp với vết thương được tạo ra bởi cây gai!".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!