Đổng Tư Tư không thể nào ngờ rằng, buổi tối cô ta và Thân Trạch Thiên cùng rời khỏi sở cảnh sát; anh ta hẹn bạn đi trước, vậy mà cô ta lại bị bắt cóc.
Miếng vải đen trên mặt bị kéo xuống, trái tim đập cuồng loạn suốt quãng đường cuối cùng cũng bình ổn trở lại. Trong số những kẻ ở đây, người có phong thái khác biệt nhất chính là Thẩm Dực. Cô biết, ít nhất không cần lo lắng cho sự an toàn tính mạng của mình.
Thẩm Dực không nhìn cô ta, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trước kia Đổng Tư Tư có vài lần nhìn thấy Thẩm Dực từ đằng xa, bên cạnh một người đàn ông như Kỷ Sâm vậy mà lại có nhân vật bắt mắt đến thế. Cô ta chưa từng tiếp xúc ở cự ly gần, vừa nãy cũng nhờ trông thấy cánh tay phải đầy sẹo của anh mới nhận ra.
Anh trói cô ta tới đây, đơn giản chỉ muốn cảnh cáo Thân Trạch Thiên, bởi vì thuốc ở hội sở LAX, bởi vì hành động ở phòng vệ sinh của nhà hàng món Quảng.
Đổng Tư Tư mỉm cười rất bình tĩnh và tự nhiên:
"Anh Thẩm trói tôi tới đây, là có lời muốn chuyển cho Trạch Thiên sao?". Cô ta tự cho rằng mình nói câu này rất thông minh ổn thỏa, nhưng dường như Thẩm Dực không thèm nghe, xem chừng hơi lơ đãng.
Đổng Tư Tư đã bao giờ bị coi thường như vậy, cô không phải là hạng đàn bà mềm yếu vô dụng. Cô ta nói tựa như uy hiếp, tựa như cảm tạ:
"Cái chết của Khương Hiểu, tôi còn phải cảm ơn anh đấy".
Nhưng Thẩm Dực làm như không nghe thấy, một lúc sau mới nói:
"Camera mới lắp, cô cũng không vừa đâu". Dứt lời đứng dậy đi thẳng ra ngoài, chỉ để lại nhóm người tiếp tục trông chừng.
…
Đêm khuya, tại trụ sở công an Dự Thành.
Chân Noãn đi vào thang máy, nhớ lại buổi phỏng vấn của Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư, cau mày suy tư. Nếu hai người họ nói thật thì Khương Hiểu tự sát.
Nếu Khương Hiểu không tự sát, sao hai người này có thể chứng minh mình không có mặt ở hiện trường?
Đinh!, thang máy đã xuống tầng một. Chân Noãn đi ra cổng, lúc qua phòng tiếp khách nghe thấy giọng của Ngôn Hàm. Cô hơi ngạc nhiên, đi tới gần nhìn.
Ngôn Hàm và Đàm Ca đều ở đó, người đến là một đôi vợ chồng chừng ba mươi tuổi, mang theo hai đứa trẻ leo trèo làm loạn trên sô pha. Mắt người đàn ông đỏ ngầu, rất bi thương, nức nở nói:
"Đội trưởng Ngôn, em gái tôi không tự sát đâu. Cách anh cảnh sát minh oan cho em gái tôi đi. Nó…". Chưa nói xong, người đàn bà bên cạnh đã xen mồm vào, rất tức giận:
"Đúng vậy, em chồng tôi là người vui vẻ, tiền đồ rộng mở, không thể nào có chuyện tự sát. Nhất định là tiện nhân nhà họ Đổng, nhất định ả ghen tuông vì cậu Thân yêu em chồng tôi, nên mới giết con bé. Anh cảnh sát, các anh nhất định phải bắt ả".
Ngôn Hàm hỏi:
"Sao cô chị thể xác định kẻ giết người là Đổng Tư Tư, mà không phải là Thân Trạch Thiên?".
Giọng nói của người đàn bà đó trở nên chói tai:
"Cậu Thân chi tiền cho em chồng tôi hào phóng như vậy, sao giết con bé được chứ? Cậu ấy rất yêu Khương Hiểu, nó muốn gì thì cho cái đấy. Cậu ấy không phải đùa bỡn con bé đâu, cậu ấy cao cao tại thượng như vậy, lại còn cho con bé đi theo năm năm trời".
Người đàn ông cũng nói:
"Anh cảnh sát, em gái tôi không tự sát đâu. Hôm đó trước khi ra ngoài nó còn rất ổn, nói nhất định sẽ giành lại cậu Thân".
Ngôn Hàm:
"Anh biết Khương Hiểu muốn làm loạn đám cưới, vậy mà còn để cô ấy đi?".
Chạm phải ánh mắt thăm dò của Ngôn Hàm, gã hơi lúng túng:
"Cậu Thân không có tình cảm với cô gái kia, cậu ấy yêu em gái tôi. Gặp được ngươi mình yêu đâu dễ dàng gì, tôi muốn để con bé theo đuổi hạnh phúc của mình".
Chân Noãn nghĩ, thứ anh trai và chị dâu của Khương Hiểu không muốn buông bỏ e rằng chỉ là con rùa vàng của em gái? Đang suy nghĩ, đột nhiên cô cảm thấy một ánh mắt sâu thẳm. Tim cô giật thót, như bị ánh mắt thẳng tắp của Ngôn Hàm đụng phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!