Chương 1: (Vô Đề)

Sau khi club LAX đóng cửa, lại một lần nữa trở lại hoạt động, tuần lễ đầu tiên đã tổ chức tiệc cưới cho con trai của chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh, khách khứa nườm nượp không dứt, bãi đậu xe như nơi triển lãm ô tô, những chiếc xe cao cấp xếp thành hàng.

Sảnh tiệc nơi tòa nhà chính vô cùng náo nhiệt, tưng bừng tiếng nói tiếng cười, phần lớn là bạn làm ăn của hai gia tộc; những phòng riêng chuyên để tiêu khiển ở tòa bên lại vô cùng im ắng.

Phần lớn nhân viên được điều tới tòa nhà chính phục vụ, trước bàn lễ tân chỉ có một nhân viên mới tới. Cô đang chán đến chết, nằm bò trên bàn nghịch điện thoại di động.

Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh buốt xương ùa vào, cô rùng mình một cái, tức giận nhìn kẻ đầu sỏ…..

Một cô gái cao gầy mặc đồ trắng, xách một chiếc túi màu đen hình chữ nhật xem chừng rất nặng, đẩy cửa đi vào.

Cô gái ấy không cầm chắc, cộng thêm đúng lúc cơn gió ùa tới, cánh cửa không chịu lực khống chế mà mở ra, chính cô ấy cũng giật mình, vội vàng đưa một tay giữ lấy, tay còn lại ôm khư khư cái túi đen kì cục.

Nhưng gió vừa lùa tới, cô ấy lại bị kéo ngược vào phòng.

Cửa thủy tinh bị bật mở đập duỳnh lên tường, tiếng động rất lớn.

Cô gái lảo đảo lấy lại trọng tâm, nhìn về phía này với vẻ áy náy. Cô nhân viên nhìn cô ấy, liền bắt gặp đôi mắt trong suốt màu hổ phách, to tròn tuyệt đẹp, hơi mơ màng.

Hơi lạnh xộc vào, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng vì bị gió thổi, mái tóc dài đen nhánh mềm mại như tảo biển bay múa trong gió.

Cô nhân viên thầm khó chịu, muốn trừng mắt nhìn cô ta nhưng bỗng nhớ ra mình là nhân viên phục vụ, âm thầm bĩu môi.

Gió lạnh như chiếc dao buốt giá, cô thật sự muốn mắng chửi người.

Cô gái ấy một tay kéo cửa, tốn bao sức mới có thể đóng cánh cửa ngược cơn gió.

Cuối cùng cơn gió cũng ngừng, tiếng nhạc lắng xuống, đại sảnh trở nên im ắng, hơi ấm bỗng ngập tràn.

Cô liếc nhìn cái túi đen xì mà cô gái vẫn ôm khư khư, cảm thấy giống như giao dịch ngầm trong phim ảnh, nói một câu lấy lệ:

"Chào mừng quý khách!"

Cô gái đưa một cuốn sổ nhỏ, khẽ mỉm cười, giọng nói vừa nhỏ vừa thanh, vô cùng êm tai:

"Đây là giấy chứng nhận của tôi, tôi đã liên lạc với quản lý chỗ cô rồi."

Không phải là khách.

Cô nhân viên thờ ơ liếc mắt nhìn, bên cạnh ảnh chân dung xinh đẹp là hàng chữ: Chân Noãn.

Liếc nhìn nghề nghiệp, pháp y?!

Cô tặc lưỡi, cô gái thanh tú gầy yếu này làm gì mà không được, sao phải làm cái nghề đó?

Liếc nhìn cái túi màu đen Chân Noãn vác theo, cô hỏi:

"Quản lý chỗ chúng tôi không nói rõ, phòng nào vậy?"

307.

Cô cau mày:

"Phòng 307 có khách rồi, phiền cô chờ chút."

Khách á? Chân Noãn vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, hơi khó hiểu,

"Bằng chứng ở phòng đó đã được xử lí xong đâu, sao có thể cho khách vào được?"

"Cô đi mà hỏi quản lý, làm sao tôi biết được chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!