Chương 48: (Vô Đề)

Tiền sao? Có nhiều

hơn cũng vô ích, đủ tiêu là được. Ôi! Chán chường quá! Hoang mang quá!

Trống rỗng quá! Cuộc sống không có mục tiêu nào cả.

"Tất cả im thin thít lắng nghe, trước mắt rõ ràng hiện lên một đám thanh niên với tinh thần rỗng tuếch và luôn cảm thấy nhạt nhẽo trước mọi mặt của cuộc sống."Đua xe cũng không có hứng. Nào là bị khiếu nại rồi thì bị

giáo huấn, cứ luôn mang phiền phức cho ba mẹ. Parkour cũng khá tốt, có

tính kích thích, có thể tiêu hao nhiều sức lực, về đến nhà thì lăn ra

ngủ. Như vậy, một ngày sẽ nhanh chóng trôi qua. Nhưng… dần dà lại cảm

thấy ngán, phải tìm được một chút kích thích mới mẻ thôi! Bỗng có một

ngày, tôi nghe nói có người muốn tự sát, đã thử rất nhiều lần đều không

thành công và muốn tìm người giúp đỡ giết mình. Ôi chao!

"Tô Nhã vui mừng vỗ tay."Thật tốt quá, giúp người ta tự sát thật là vui đây! Chính anh ta muốn chết,

đâu phải lỗi của tôi. Đây không phải là giết người nên hoàn toàn không

có cảm giác tội lỗi. Kẻ bị giết là tự nguyện, còn có thể phối hợp với

tôi bàn bạc xem nên chết kiểu nào. Đây quả thật là quá mới lạ và vô cùng độc đáo! Hơn hẳn mấy trò vô vị, tầm thường và tàn bạo của những kẻ mê

ngược đãi thích hành hạ người khác làm vui kia.

"Chân Noãn nghe mà cảm thấy ly kỳ đến khó bề tưởng tượng, nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lý."Hiện giờ, cuộc đời tôi rốt cuộc đã có mục tiêu và phương hướng rõ ràng: Giúp người khác tự sát, yeah!

"Tô Nhã sờ cằm, cau mày, nghiêm túc suy tư."Tôi nhất định phải làm thật nghiêm túc, phải nghĩ cách làm sao để giảm

bớt đau đớn cho người chết, làm sao trốn tránh cảnh sát đuổi bắt. Chỉ

mỗi việc sắp đặt vụ án thôi cũng đã tiêu hao rất nhiều thời gian rồi,

chưa kể tôi còn phải đi học tập bổ sung những kiến thức liên quan nữa.

Rốt cuộc, tôi cũng có việc làm, không tẻ nhạt nữa, nghĩ thôi cũng khiến

người ta thấy hưng phấn.

"Tô Nhã nói xong rồi nhún vai với mọi người:"Bọn chúng nghĩ như vậy đấy!"

Trong phòng im phăng phắc rất lâu, tất cả đều bàng hoàng với màn biểu diễn

của cô ấy. Chân Noãn nhìn Tô Nhã bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Ngôn Hàm vô tình nhìn lướt qua, bắt gặp ánh mắt lấp lánh sự sùng bái của cô,

bỗng lặng lẽ nhận ra cô quả thật là dễ dàng để lộ ánh mắt này, dù là đối với đàn ông hay là phụ nữ. Anh lơ đãng nhướng mày rồi lại hạ xuống.

Lão Bạch cảm thán:

"Bây giờ, trẻ con thật khó hiểu. Chị Tô, may mà chị còn hiểu được suy nghĩ của chúng."

Đàm Ca lườm cậu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!