Có lẽ cô ta cũng từng muốn tìm người tốt hơn giữa trời cao biển rộng này, nhưng kết quả vẫn
là quay về chốn xưa sau chuyến chu du ấy.
Cũng như bản thân cô
vậy, trong lòng Tần Xu không hề có cảm giác hụt hẫng. Dù có người này
hay không thì tình trạng bây giờ của cô vẫn thế. Từng có lần lầm tưởng
Ngôn Hàm gặp chuyện không may, cô mất kiểm soát mà khóc lớn, kết quả là
mọi người ai cũng nhận ra tình cảm thầm lặng của cô. Các đồng nghiệp
cũng tốt bụng muốn tác hợp, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn duy trì
khoảng cách đúng mực, cũng không vì cô mà tỏ vẻ khó chịu, như vậy đã đủ
để cô cảm kích rồi. Bây giờ, Tô Nhã đã tới đây, sau này các đồng nghiệp
sẽ bớt trêu cô và Ngôn Hàm, như thế cũng tốt.
Lúc tan làm, Chân
Noãn được Đàm Ca và Lão Bạch đưa về nhà. Không chỉ vậy, hai người thậm
chí còn kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, đến cả cửa sổ và dây điện
bếp gas cũng phải kiểm tra lại một lần.
Chân Noãn lấy làm hốt hoảng:
"Không cần khoa trương như vậy chứ?"
Đương nhiên cần. Lão Bạch nói.
"Nếu không, lỡ mà có xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ hối hận chết mất."
Chân Noãn rất cảm kích, mời hai người uống trà, nhưng họ lại khéo léo từ
chối, có lẽ sợ cô căng thẳng hoặc lúng túng cũng nên. Sau đó, họ mau
chóng rời đi, trước khi về còn dặn dò cô khóa cửa nẻo cẩn thận.
Đêm nay, Chân Noãn rất an nhàn, vừa nghe nhạc vừa gọi điện cho Thẩm Dực, lăn lộn trên giường một lát rồi ngủ.
Không biết ngủ đến lúc nào, tiếng chuông điện thoại chói tai bỗng phá vỡ màn
đêm tĩnh lặng. Chân Noãn phút chốc choàng tỉnh, trái tim còn đập điên
cuồng. Cô lần mò điện thoại rồi bắt máy: A lô?
Bên kia ngừng một giây, giọng điệu âm u:
"Mau nhìn ra ngoài cửa sổ đi, có thấy một ma nữ tóc dài váy đỏ đang treo cổ kia không?"
Châu Noãn nằm trên giường, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng quay lại nhìn ra cửa sổ. Vầng trăng cong cong treo trên bầu trời cao vợi đang tờ mờ sáng.
Cô giơ tay lên xoa gương mặt nóng hổi sau một giấc ngủ dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!