Chương 42: (Vô Đề)

Tại quán lẩu Hoa Lạc.

Tô Nhã chọn lẩu cay, Ngôn Hàm cũng vậy.

Chân Noãn:

"Tôi muốn lẩu thường."

Nhân viên phục vụ:

"Xin lỗi, hiện giờ không có lẩu thường, phải chờ một lát ạ!"

Chân Noãn lại nhìn thực đơn một lượt, toàn là mấy món như lẩu chua kiểu

Thái, cà ri Ấn Độ… làm cô hoa hết cả mắt, chợt nghe Ngôn Hàm nói:

"Cho cô ấy một lẩu thuốc Bắc."

Vâng ạ!

Chân Noãn yên lặng đóng thực đơn lại.

Ngôn Hàm quay đầu hỏi Tô Nhã:

"Lần này định ở lại bao lâu?"

"Mới đến đã muốn đuổi em à? Cái gì mà ở lại bao lâu chứ? Có lẽ em sẽ ở lại đây luôn."

Anh cười một tiếng:

"Ba em sao đành lòng chứ! Điều tới đây chỉ để em rèn luyện thôi. Một năm sau trở về chắc đã lên chức rồi."

Tô Nhã cười:

"Lên được bao nhiêu chứ? À đúng rồi, theo nguồn tin đáng tin cậy, bên trên có người định điều anh về Trung ương. Anh mới là người sắp lên chức đấy!"

Chân Noãn cũng đã nghe nói về chuyện này, ánh mắt lập tức liếc sang.

Ngôn Hàm xoay xoay cốc nước trong tay, nụ cười tẻ ngắt:

"Không có chuyện đấy, anh không rời khỏi đây đâu."

Có ý gì?

"Anh sẽ không rời khỏi Dự Thành."

"Cơ hội tốt như vậy, sao anh lại…" Tô Nhã nhìn thấy vẻ mặt không hề niệm

tình của anh, tuy không nói ra nhưng đã rất rõ ràng rồi.

Hạ Thời chết ở đây nên anh sẽ không chịu rời đi.

Sau khi thức ăn được dọn lên, Chân Noãn cắm cúi dốc lòng ăn uống, đặt cả

tâm tư vào nồi lẩu nóng hôi hổi. Cô rất thích cảm giác ấm bụng khi

thưởng thức món này. Ngôn Hàm không nói gì nữa, ngược lại, Tô Nhã quay

sang bắt chuyện với Chân Noãn, cũng không nằm ngoài mấy câu xã giao

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!