Lúc này, có người gõ cửa, Đại Vĩ ló đầu vào:
"Cô Chân, đã làm xong mô phỏng tượng người và hung khí rồi."
Chân Noãn đáp ừ một tiếng, vứt khăn giấy trên tay đi, đóng cửa lại rồi đi
với Đại Vĩ đến Phòng thí nghiệm Mô phỏng tội phạm. Cô luôn mong sớm ngày được dùng đến căn phòng này, nhưng hôm nay, cô không hứng thú nổi.
Giữa phòng Mô phỏng có một phòng kính bảo vệ, bên trong cố định một bức
tượng người cao cỡ người bình thường. Chân Noãn đi đến sờ thử, da đầu và xương mô phỏng gần giống như đầu người thật.
Trước mặt tượng người đặt
đốn, năm hung khí gây án, là nhóm trợ lý mang đến theo yêu cầu của Chân
Noãn, có ghế tay vịn hình hồ lô, chân ghế hình tam giác, dây thép trang
trí hình san hô…
Chân Noãn đeo kính bảo hộ và găng tay vào, Tiểu
Tùng và Đại Vĩ cũng đang chuẩn bị, thấy vậy liền liếc nhìn nhau, đồng
thanh kinh ngạc: Cô Chân, cô làm à?
"Sao hả? Khinh thường phụ nữ yếu đuối sao?"
"Dĩ nhiên không phải, hì hì…" Hai tên nhóc đều cười khì.
"Công việc cần thể lực phải do đàn ông bọn em làm mới đúng."
"Không cần đâu, xem như tập thể dục thôi."
Chân Noãn cười cười, hất đầu lên, ra hiệu hai người lui ra khỏi phòng kính.
Cô cầm gậy sắt, nhắm vào đỉnh đầu tượng người, đập thật mạnh. Tiếng va
chạm kịch liệt xen lẫn tiếng xương đầu của bức tượng răng rắc gãy lìa
trong phòng kính. Cô nhìn vết thương rồi gật đầu ghi chép. Sau đó, cô
nhanh chóng cầm lấy hung khí mô phỏng kế tiếp, dứt khoát vung lên đập
mạnh xuống, lại là thứ âm thanh như nện vào đỉnh đầu vang lên.
Bên ngoài phòng kính, Tiểu Tùng và Đại Vĩ trao đổi ánh mắt: Cô giáo xinh
đẹp của họ bình thường có vẻ dịu dàng, thật ra thì không yếu đuối chút
nào.
Chân Noãn đánh vài cái bằng sức lực khá lớn, chấn động đến
mức khiến hai tay cô tê rần. Quá trình đánh người giả gần như là cách
chút giận, càng đánh càng hăng, càng đánh càng không ngừng lại được. Cô
cắn răng, liên tục dùng hết các loại dụng cụ nên vào đầu người giả đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!