Chân Noãn đỏ mặt oán thầm. Ai muốn gặp lại anh chứ!
Cô đeo túi to kềnh, rời khỏi gian phòng. Lúc đi tới đại sảnh câu lạc bộ,
loáng thoáng nghe thấy tiếng người kêu cứu mạng. Đúng lúc ấy, một anh
chàng đeo kính gọng đen đẩy cửa bước vào, vội vàng chạy về phía cô, từ
đằng xa đã hỏi:
"Chị dâu không sao chứ?"
Anh chàng này là Đới
Thanh, ông chủ của khách sạn và câu lạc bộ này, cũng là trợ thủ đắc lực
đã theo Thẩm Dực nhiều năm, đương nhiên phải kính cẩn với Chân Noãn.
"Hả? Có chuyện gì vậy?" Chân Noãn mở to đôi mắt vô tội, ngỡ ngàng khó hiểu.
Đới Thanh sững sờ. Anh ta vốn đang ở tòa nhà chính, thấy hai nhân viên lạ
mặt lượn lờ xung quanh nên trong lòng sinh nghi. Mỗi nhân viên trong
khách sạn đều do đích thân anh ta phỏng vấn, vậy mà hai người kia lại lạ mặt vô cùng. Anh ta nghĩ ngợi, lập tức nhớ đến chuyện hôm nay Chân Noãn tới tòa nhà bên, mà Ngôn Hàm
- người luôn đối đầu với Thảm Dực
- cũng
có mặt ở đó.
Anh ta lập tức cảm thấy không ổn. Có quá nhiều kẻ muốn đối
phó với Thẩm Dực, nhưng anh ấy chỉ có một điểm yếu duy nhất là Chân Noãn và một đối thủ đáng gờm là Ngôn Hàm.
Đới Thanh giật mình, lập tức chạy tới.
Lúc này, thấy má cô đỏ ửng, anh ta khẩn trương hỏi han:
"Chị dâu, chị bị đánh sao?"
Đâu có! Chân Noãn xoa mặt.
"Ai dám đánh tôi? Răng đau nên tự vỗ mấy cái ấy mà."
Đới Thanh biết tình trạng sức khỏe của cô, bèn nói:
"Trời lạnh lắm, để em đưa chị về nhà."
Chân Noãn liền đồng ý.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng va đập đinh tai như thể vừa xảy ra một vụ nổ, Đới Thanh lập tức chắn trước mặt cô.
Chân Noãn nhanh chóng nhìn đồng hồ đeo tay, giờ là 5 giờ 27 phút 41 giây. Cô gạt tay Đới Thanh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tiếng động kia vừa
chói tai vừa nặng nề, rõ ràng là tiếng thân thể rơi xuống nền xi măng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!