Không biết từ bao
giờ, thời gian cứ trôi qua từng ngày, anh càng lúc càng cao lớn. Trong
vô thức anh còn chưa kịp nhận ra, quay đầu nhìn lại đã yêu cô đến khắc
sâu vào xương tủy. Anh không muốn thấy cô bị bắt nạt, càng không chịu
được khi thấy cô rơi nước mắt. Chỉ cần có cô cạnh bên, cúi đầu mỉm cười, không cần bất cứ ngôn ngữ hay cử chỉ nào thì tâm trạng anh cũng đã rất
tốt rồi.
Có lẽ tất cả những điều ấy chỉ có một cách giải thích, đó chính là tình yêu này vốn chảy trong huyết quản của anh như sự an bài của số
phận.
Rõ ràng đã quyết tâm bảo vệ cô cả đời, rõ ràng thề nguyền
sẽ lấy mạng bất cứ ai dám động đến một sợi tóc của Hạ Thời, vậy mà giờ
đây, anh lại để kẻ khác hại người con gái mình yêu nhất chết không toàn
vẹn. Năm đầu tiên thì mất tích, năm thứ hai chỉ có một khúc xương và mớ
thịt vụn, năm thứ ba rồi năm thứ tư là phần xương lớn hơn và những bộ
phận cơ thể…
Mãi đến bây giờ, biết rõ có kẻ đã khiến Hạ Thời tan biến khỏi thế gian nhưng anh lại không biết phải tìm ai để đòi mạng cho cô!
Chân Noãn ngắm nhìn bức tranh phong cảnh màu nước xinh đẹp, bên dưới là cái
tên rất hay. Giữa lúc kinh ngạc, cô đột ngột dừng bước, có bức tường
chắn trước mặt mà cô không hay biết.
Lúc này, Ngôn Hàm đang đứng
thẳng người trên hành lang, ngắm nhìn bức tranh ấy. Gương mặt nghiêng
phong trần không còn vẻ nhàn tản bâng quơ hay bất cần đời thường ngày
nữa, đôi mắt của anh trở nên cực kì tĩnh lặng và tập trung. Ánh mắt ấy
lướt qua sự dịu dàng không thể nói thành lời.
Tiếng lòng Chân Noãn cũng khẽ rung động theo ánh nhìn kia.
Lúc này, Tần Xu đi tới từ đầu kia hành lang, hỏi:
"Vẽ cho anh đấy, thích không?"
Chân Noãn vội vàng lùi về phía sau một bước.
Vẻ dịu dàng trong mắt Ngôn Hàm thoáng chốc tan biến, giọng nói hững hờ: Vẽ khi nào?
"Đợt nghỉ đông trước. Em tìm mãi mới thấy nhà cô ấy. Ngõ Thanh Thạch nơi hai người cùng nhau lớn lên thật sự rất đẹp."
Tần Xu ngừng một lát rồi nói
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!