Chương 27: (Vô Đề)

"Bởi vì Đổng Tư Tư thông minh nên cô ta vào phòng riêng không tới một phút đồng hồ đã kéo Thân Trạch Thiên vào rồi nhanh chóng cùng anh ta rời đi."

Chân

Noãn dần dần hiểu ra: "Ngay từ đầu, Khương Hiểu đã lập kế hoạch hãm hại

Đổng Tư Tư ở trong phòng riêng, để cho các phù rể ở phòng bên cạnh nghe

thấy tiếng cãi vã, biến họ thành nhân chứng. Nhưng Đổng Tư Tư nhận ra ý

đồ của cô ấy, kịp thời mở cửa để mọi người làm chứng cho mình. Khương

Hiểu vì muốn Đổng Tư Tư gây chuyện với mình nên đã cố dùng lời lẽ khích

bác cô ta. Nào ngờ Đổng Tư Tư rất bình ĩnh, còn dùng thân phận và địa vị của mình nhục mạ Khương Hiểu.

"Ngôn Hàm cười cười, hiển nhiên nghĩ ngay đến một việc:"Khương Hiểu không muốn từ bỏ nên đã lên sân

thượng, bố trí hiện trường giả rồi gọi điện cho Đổng Tư Tư lần nữa để

hẹn cô ta lên tầng.Sau đó thì sao?Có nhớ lời khai của Đổng Tư Tư không?Chân Noãn nhớ lại:Cô ta khai rằng Khương Hiểu gọi điện cho mình và đe dọa rằng nếu không lên gặp mặt thì sẽ nhảy lầu.Em cho rằng Đổng Tư Tư quan tâm tới an nguy của Khương Hiểu sao?

"Ngôn Hàm hỏi đầy ẩn ý. Chân Noãn nhận ra ý tứ trong câu nói của anh, không khỏi chạnh lòng:"Đổng

Tư Tư lên tầng không phải sợ Khương Hiểu nhảy lầu mà là cho cô ấy cơ hội biểu diễn.Giọng anh đều đều:Trên sân thượng có đầy đủ vật

chứng nhưng lại không có nhân chứng. Đổng Tư Tư hiểu rõ Khương Hiểu nhất định sẽ kêu cứu gây sự chú ý, khiến mọi người bên dưới nhìn lên.

Khương Hiểu cần phải để mọi người nhìn thấy mình giãy giụa bên rìa sân thượng, thân thể treo trên lan can trong tư thế vô cùng nguy hiểm.Chân Noãn bối rối:Nhưng lúc diễn trò, chắc hẳn Khương Hiểu có điều đắn đo, sao cô ấy có thể xô đổ lan can với lực lớn như thế chứ?Đổng

Tư Tư nói lần đầu tiên cô ta lên sân thượng là do tâm trạng không tốt,

muốn hóng gió cho khuây khỏa. Với sự hiểu biết ít ỏi của tôi về Đổng Tư

Tư, cô ta vốn không thuộc dạng người giàu tình cảm.

"Chân Noãn bỗng dưng lạnh sống lưng, như bị cơn gió rét thấm sâu vào người, hàm răng khẽ va vào nhau lập cập."Đổng Tư Tư… lên lầu là để nói lỏng đinh

ốc trên lan can?

"Ngôn Hàm im lặng vài giây, suy nghĩ một lúc rồi bỗng bật cười:"Sao tôi biết được? Tôi có nhìn thấy đâu.Vậy những điều anh vừa nói với em…Kết án rồi, đoán bừa thôi.

"Giọng anh thản nhiên. Chân Noãn liếc nhìn anh:"Không đúng!Sao vậy?Đội trưởng, em còn nhớ lúc xảy ra vụ án, anh tìm kiếm xung quanh rất lâu,

anh…

"Cô bỗng nhiên vô cùng khâm phục kinh nghiệm và khả năng quan sát của anh, nhưng lại thoáng nghi ngờ."Anh… tìm đinh ốc ở xung quanh.

"Cơn gió lồng lộng thổi bay áo khoác của anh. Ánh mắt anh trở nên sắc bén như đang suy nghĩ gì đó, nhưng rồi đột nhiên anh dừng lại vài giây, chuyển sang trêu ghẹo:"Khi đó… em đã có lòng chú ý đến tôi rồi đấy à?

"Cô đỏ mặt, không biết tại sao bỗng dưng anh chẳng đứng đắn gì cả. Trái tim cô đập thình thịch, mơ hồ trong chốc lát rồi vẫn khăng khăng hỏi chuyện nghiêm chỉnh:"Đội trưởng, trên đinh ốc có vết trầy xước ạ?Không có.

"Anh đáp gọn lỏn rồi thu nụ cười lại. Cô vẫn muốn hỏi, nhưng điện thoại của Ngôn Hàm bỗng đổ chuông. Anh vứt điếu thuốc vẫn chưa châm lửa vào thùng rác rồi nói:"Đi đây!"

Lúc này, Chân Noãn mới phản ứng lại. Vì cô cứ nấn ná ở đây mãi, còn anh lại tránh không muốn để cô hút thuốc thụ động nên cuối cùng vẫn không châm

lửa.

Nhìn bóng lưng anh vừa nghe điện thoại vừa đi xa dần, cô thầm nghĩ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!