Chương 26: (Vô Đề)

Chân Noãn hộc tốc chạy vào sân.

Trước cao ốc văn phòng, Ngôn Hàm một tay nhét vào túi, một mình đứng cạnh bồn hoa. Anh mặc chiếc áo khoác dài màu đen hơi pha sắc đỏ, bên trong là áo sơ mi trắng cài kín nút.

Anh cụp mi suy nghĩ gì đó, hai ngón tay kẹp

điếu thuốc chưa châm lửa, lòng bàn tay vuốt hộp diêm trong vô thức.

Chào Đội trưởng! Hiếm khi thấy cô hồ hởi như vậy.

Nghe thấy tiếng chào lảnh lót của cô, Ngôn Hàm không quen lắm, ngẩng đầu

lên. Cô cười như đóa hoa hướng dương, vẫy bàn tay đeo chiếc găng tay

bông xù liền ngón.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, hờ hững hỏi:

"Phấn chấn như vậy à?"

"Nhờ Đội trưởng dạy đấy ạ!"

Anh nhướn mày: Hử?

Chân Noãn mím môi, hơi ngượng nhưng vẫn lấy hết can đảm, nói đầy cảm kích và chân thành:

"Hôm đó, lúc ở ngoài cổng, lời anh nói với anh trai của Khương Hiểu làm em thấy được khích lệ."

Hiện tại, cô cảm thấy công việc

của mình rất thiết thực và đáng tự hào.

Tôi đã nói gì nhỉ? Anh hơi mơ màng, dần dần nhớ lại đôi chút. À! Những lời đó hả?

Dạ! Cô gật đầu lia lịa, vài giây sau xấu hổ, đỏ mặt bổ sung một câu.

"Em rất khâm phục anh!"

Ngôn Hàm nhìn cô vài giây, từ từ để lộ dáng vẻ không thể nhịn cười: Em còn non quá!

Dạ?

"Làm cấp trên thường hay có giọng điệu quan chức, thích nói mấy lời lý luận cao cả." Anh cười lanh lảnh.

"Giọng điệu quan chức đó, hiểu không?"

Chân Noãn ngờ nghệch, lơ ngơ buột miệng nói:

"Đó không phải những lời tâm huyết của anh sao?"

Anh vẫn cười nhưng đôi mắt bất giác lại trở nên sâu thẳm:

"Làm ngành này lâu rồi, còn đâu nhiệt huyết chứ?"

Cô nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này, ngầm suy đoán xem liệu có phải anh lại trêu đùa mình theo thói quen không.

Cô không khỏi có cảm giác bị

anh đùa giỡn, ấp úng hồi lâu, trạng thái thoải mái dần biến mất, quay về câu nệ khi giao tiếp với cấp trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!