Bình minh ló rạng, ánh mặt trời tỏa sáng che lấp dần ánh đèn huỳnh quang trên trần văn phòng.
Văn phòng của Tần Xu khá bừa bộn, trên bàn là chồng bản vẽ phác họa vân
tay, tổng thể có, chi tiết cũng có khiến người ta hoa cả mắt.
Chân Noãn thoáng nhưng đã chóng hết cả mặt, lại thấy hai mắt sưng đỏ cuả Tần Xu liền ân cần hỏi thăm:
"Cô thức cả đêm phải không?"
Tần Xu dụi mắt vài cái, cười nhẹ đáp:
"Không sao cả. Cuối cùng, tôi đã tìm được dấu vân tay khớp với dấu vết để lại trên chiếc thắt lưng kia rồi. Nhờ có đường vân nhỏ trên mặt nghiêng ngón tay trái mà tôi dễ tìm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, đây không phải dấu vân tay của Thân Trạch Thiên hay Đổng Tư Tư, mà chính là của Khương Hiểu."
Chân Noãn sửng sốt:
"Nếu dấu vân tay là của nạn nhân, vậy nó không còn giá trị điều tra nữa, đúng không?"
Tần Xu thở dài:
"Đôi lúc cũng cảm thấu khá thất vọng, nhưng đây là công việc của chúng tôi. Tốn rất nhiều thời gian nghiệm chứng, cuối cùng lại thành công dã tràng. Song dù là như thế, bất kỳ manh mối nhỏ nhặt nào cũng không được phép dễ dàng bỏ qua."
Chân Noãn gật đầu, cảm thấy có chút không cam tâm. Nhưng ngay lập tức, cô nhớ tới lời nhắc nhở của
Ngôn Hàm, lại không nhịn được mà nghĩ:
"Đây chính là bước cuối cùng mà anh từng đề cập sao?"
Cầm lấy túi đựng vật chứng, cô quan sát tỉ môt vị trí dấu vân tay rồi dần nhận ra hình dạng dấu vết có điểm đáng ngờ.
Vừa định nhìn kỹ hơn, Tần Xu liền đưa cho cô hai tờ giấy khác:
"Kết quả đối chiếu dấu giày cũng đã hoàn thành." Là hai dấu giày giống hệt nhau,
cùng cỡ ba mươi tám.
Chân Noãn nói:
"Dấu chân mờ mờ lưu lại ở vườn hoa khớp với đế chiếc giày thu được từ ống thoát nước, chiếc giày đó và chiếc Đổng Tư Tư đi là cùng một đôi sao?"
Đúng vậy! Tần Xu nói.
"Nhưng dấu vết để lại không phải do Đổng Tư Tư gây ra."
"Điều đó có nghĩa là sao?"
"Bề mặt hai dấu giày thoạt nhìn có cùng hình dạng hoa văn, nhưng phân tích
giấu dày không những chỉ tập trung vào kích thước và hình dáng hoa văn
mà còn phải liên hệ với hình dáng tư thế và thói quen đi lại của người
sử dụng. Bên trái là dấu giày của Đổng Tư Tư, bên phải là dấu vết do
chiếc giày tương tự để lại. Bê ngoài cho thấy hai dấu giày này giống
nhau, song nếu quan sát mô hình 3D thì kết quả sẽ khác hẳn.
"Tần Xu đẩy tới hai mô hình. Chân Noãn đưa tay sờ thử, quả nhiên cảm giác không hề giống nhau. Lúc này, tiếng Quan Tiểu Du từ bên ngoài vọng vào:"Người đẹp Noãn Noãn, biết ngay là cậu ở đây mà.Có kết quả rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!