Sao có thể?
"Hơi tiếc. Có lẽ đây là đầu mối vô dụng."
Chân Noãn bị đả kích bội phần. Cô khó khăn lắm mới tìm được vết máu trên
cành hoa, vậy mà lại vô dụng ư? Cô khẽ thở dài rồi ngắt máy, cất giọng
lí nhí vẻ hơi thất bại:
"Vừa nãy, anh nói đúng rồi."
Ngôn Hàm hiểu ra:
"Vết máu không phải là của họ?"
Vâng!
Ngôn Hàm nhìn vẻ buồn bã, ủ dột của cô liền nói:
"Trong đội hết việc rồi, em về trước đi."
Cô vâng một tiếng rồi rời đi ngay.
Cú điện thoại của Quan Tiểu Du như một chậu nước lạnh dội vào làm đáy lòng cô rét buốt.
Anh nhìn cô ủ rũ lê bước trong gió lạnh, cuối cùng đành lên tiếng: Này!
Dạ? Cô chậm chạp xoay người lại nhìn anh.
Đi xe buýt đến à?
Vâng! Cô lơ ngơ đáp lời rồi bỗng thấy căng thẳng. Anh không định đưa cô về
nhà đấy chứ? Đi chung với boss, cô sẽ lúng túng, gượng gạo cho xem.
Nhưng Ngôn Hàm lại xoay người đi, để lại lời quan tâm đầy ẩn ý:
"Chú ý an toàn. Cần gì thì báo cho cảnh sát."
Cần gì thì báo cảnh sát ư?
Chân Noãn: …
Mười phút sau.
Ngôn Hàm lái xe về nhà, rẽ sang tuyến đường chính thì thấy ở bến xe buýt có
một bóng dáng gầy yếu đang run rẩy trong cơn gió lạnh căm.
Chân
Noãn co rúm lại. Cái lạnh buổi đêm xuyên thấu làn da độc đang gặm nhấm
xương tủy cô. Cô vừa lạnh vừa đau, tâm trạng cũng rệu rã theo. Giữa lúc
đầu óc trống rỗng, một chiếc xe màu đen dừng ngay trước mặt cô, cửa sổ
xe hạ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!