Chương 17: (Vô Đề)

Chân Noãn đẩy cửa

bước vào. Vừa trông thấy cô, ánh mắt Thẩm Dực lóe lên một chút, anh lạnh nhạt ừ một tiếng với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy.

Cô không quá để tâm mà chỉ ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.

Anh lại nhìn cô chằm chằm, hàng mày đen lạnh lẽo từ từ chau lại. Chân Noãn cầm thìa, nhìn anh một cách khó hiểu: Có chuyện gì…

Chưa kịp dứt lời, Thẩm Dực đã đưa tay tới, ngón tay thon dài nói lấy cằm của cô, ánh mắt lạnh đi:

"Vừa rồi, em đã gặp ai?"

Cô vô cùng ngạc nhiên, thành thực trả lời:

"Là tên Thân Trạch Thiên… nhưng em đã đá hắn ta một phát, xem như dạy cho hắn một bài học rồi. Anh đừng tức giận."

Ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên cằm cô rồi thu lại, sau đó bình tĩnh nói: Anh biết rồi.

Chân Noãn về đến nhà, vào phòng ngủ bật đèn rồi nhìn xuống dưới đường qua ô cửa sổ, lúc này, Thẩm Dực mới lái xe rời đi.

Sau khi tắm rửa xong, cô nằm trên giường đọc sách, dần dần cảm thấy đầu óc

hơi lơ đễnh. Trong lòng cứ nghĩ mãi về vụ án của Khương Hiểu, cô không

tài nào lý giải được hàm ý trong câu nói của Thân Trạch Thiên, lại càng

không hiểu sao chuyện này lại liên quan đến Thẩm Dực.

Đồng hồ

điểm tám giờ rưỡi. Đêm cứ dài miên man. Cô không có bạn bè và cũng chẳng có sở thích hay đam mê nào đặc biệt. Thành phố này chẳng có thứ gì

khiến cô muốn tiêu pha thời gian cả.

Chung cư nơi cô sống cách Sở Cảnh sát rất gần, chỉ qua hai trạm xe. Chân Noãn trở mình xuống giường

nhảy dây một lúc, trong lòng miên man suy nghĩ liệu có nên đến Sở Cảnh

sát xem xét tình hình không. Có lẽ giờ này, mọi người vẫn còn đang tăng

ca.

Nghĩ vậy, cô liền ném dây sang một bên, đi thay quần áo rồi

quyết định ra khỏi nhà. Nhưng trước khi mở cửa, cô mở điện thoại kiểm

tra và phát hoảng khi biết mình đã vô tình nhấn phím tắt tiếng từ lúc

nào. Lúc này, trên màn hình hiển thị tận bảy cuộc gọi nhỡ!

Ngôn Hàm chỉ gọi tới duy nhất một cuộc đầu tiên. Những lần tiếp theo đều do Quan Tiểu Du gọi và còn một dòng tin nhắn kèm theo: Bà cô của tôi ơi, cậu đang trốn ở đâu vậy?

Chân Noãn giật nảy mình, lập tức gọi lại ngay.

Quan Tiểu Du:

"Sếp tìm cậu đấy, không biết có chuyện gì nữa. Mình khuyên cậu không nên gọi lại mà trực tiếp đến đơn vị thì hơn."

Chân Noãn cuống cuồng gọi xe taxi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!