Chương 16: (Vô Đề)

Thẩm Dực đặt một

phòng riêng tại nhà hàng Thúc Lan, nơi chuyên các món Quảng Đông ở trung tâm thành phố. Như lời anh nói, tiết trời lạnh ăn nhiều súp có thể giúp cô giữ ấm cơ thể.

Căn phòng được trang trí theo phong cách cổ

điển, trên tường còn treo vài bức tranh thủy mặc. Chân Noãn nghiêng đầu

nhìn anh, cười nói:

"Trong số đồng nghiệp của em cũng có một họa sĩ đó."

Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ rót ra một chén trà hoa cúc nóng hôi hổi rồi đặt vào tay cô.

"Trước kia, em có năng khiếu gì đặc biệt không?"

Thẩm Dực nhấp một ngụm trà rồi nói:

"Múa. Đặc biệt là ballet."

Chân Noãn chép miệng:

"Nhưng khả năng giữ thăng bằng của em bây giờ rất kém."

Thẩm Dực nâng tay phủ lên tay cô:

"Trời lạnh nên cảm thấy khó chịu à?"

Nụ cười của Chân Noãn nhạt bớt, vẻ mặt sầu thảm đầy cam chịu:

"Không sao cả, em cũng quen rồi." Cô nhìn cánh tay phải đã tàn phế của anh và hỏi:

"Anh thì sao, tay còn đau không?"

"Vết thương không để lại di chứng, không giống em." Anh đột nhiên đề nghị.

"Chúng ta đi du lịch Hải Nam nhé?"

"Nhưng hiện giờ, công việc của em rất bận."

"Mùa xuân trở về làm là được."

Không được đâu. Chân Noãn nói.

"Người khác sẽ thay thế vị trí của em ngay. Em sẽ không thể quay lại được nữa."

"Vậy em thử tìm công việc khác xem sao. Em có thể tới Hoa Thịnh."

Em không muốn… Chân Noãn cụp mi mắt. Trong ký ức ngắn ngủi của mình, thế

giới này chỉ có duy nhất một thứ mà cô cảm thấy thân thuộc và có thể nắm bắt trong tầm tay, cô không muốn từ bỏ.

Ngập ngừng giây lát, cô chậm

rãi nói.

"Em không muốn thế giới của mình chẳng tồn tại điều gì khác ngoại trừ anh."

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, một thoáng cảm xúc mơ hồ lướt qua đáy mắt của Thẩm Dực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!