Chương 15: (Vô Đề)

Cốc, cốc, cốc!

Chân Noãn cầm báo cáo xét nghiệm sang gõ cửa phòng làm việc của Ngôn Hàm.

Mời vào! Anh đang xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên.

Cô đưa giấy xét nghiệm qua:

"Em vừa kiểm tra nơi tổn thương, do xuất huyết chứ không phải do ẩu đả." Tự tin bồi thêm một câu.

"Như em đã nói lúc trước ạ!"

Anh quay sang, liếc cô một cái rồi lại nhìn chỗ khác:

"Thế cơ à? Vậy chúc mừng em!"

Giọng điệu mỉa mai này của anh thật khiến người ta muốn hộc máu.

Chân Noãn cắn môi, xấu hổ nói:

"Xin lỗi! Về sau, em sẽ cẩn thận hơn."

Ngôn Hàm dừng công việc trên tay, ngẩng đầu nhìn cô. Xin lỗi gì chứ? Ánh

mắt thật trong trẻo, anh nở nụ cười xa cách.

"Tôi có phải người chết đâu."

Dứt lời, anh lại vùi đầu vào đống tài liệu, không thèm nhìn cô nữa.

Chân Noãn cảm thấy con người này quả là một kẻ cay độc vô cùng, chỉ cần một

câu nói nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây bay cũng có thể khiến cô xấu hổ đến nỗi chỉ chực đào cái lỗi chui xuống. Nghĩ vậy nhưng cô biết anh đã

thông cảm cho mình rồi, nếu không, anh hẳn sẽ trả lời:

"Nếu ngày mai bị giết, tôi hy vọng người khám nghiệm thi thể cho tôi là giáo sư Trịnh Dung chứ không phải em. Bởi vì tôi không tin em!"

Chân Noãn mấp máy miệng, cuối cùng vẫn quay đầu đi mà không nói một lời.

Cô đờ đẫn quay về phòng giải phẫu, dùng sức kéo tủ âm tường làm lạnh thi

thể ra. Nhìn cái xác trắng như tuyết của Khương Hiểu một lúc, nước mắt

cô lặng lẽ tuôn rơi.

Quan Tiểu Du đi ngang qua, tiến vào hỏi thăm bạn, thấy vậy liền giật mình:

"Noãn Noãn, sao cậu lại khóc?"

Chân Noãn không đáp, chỉ nhìn Khương Hiểu rồi lặng lẽ rơi lệ: Xin lỗi.

Quan Tiểu Du lập tức hiểu ra:

"Trời ạ, không có chuyện gì đâu, ai chẳng có lúc sơ sót. Cậu thấy bọn mình bây giờ cẩn thận là thế, nhưng thật ra, tất cả đều do năm này qua năm nọ bị Đội trưởng mắng mà có được đấy!"

Không phải đâu! Chân Noãn khẽ hít vào một hơi rồi lấy tay lau khô nước mắt,

run giọng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!