Chương 5: Thăng cấp

Vu Cẩn ôm súng, vô cùng vui sướng theo phía sau Vệ Thời.

Tài nguyên ở hạ du vô cùng phong phú, bắt đầu sau giờ thứ 9, các tuyển thủ đã hoạt động nhiều hơn tưởng tượng —— đa số tuyển thủ đều chọn bơi.

Vệ Thời mang theo người một đường tiến quân thần tốc, lâu lâu lại có tiếng súng vang lên.

Một phát súng một người.

Ngoài dự kiến của Vu Cẩn, tuyển thủ đánh lẻ chiếm đa số.

"Tổ đội cũng có hạn chế." Vệ Thời giải thích: "Tuyển thủ liên minh không được vượt quá 4 giờ."

Vu Cẩn nghe thấy thế thì lại lập tức lo lắng, chạy một mạch lên: "Đại ca! Có phải tôi cũng không thể theo anh suốt không......"

Vệ Thời ừ một tiếng, hiển nhiên không để tâm.

Vu Cẩn cảm thấy nguy cơ, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh thê lương thảm đạm ——

Mình nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Trên đỉnh núi phía xa, lão đại đang cùng cá mắm mới thu nhận chuyện trò vui vẻ.

Thế sự đổi thay, tiểu đệ tùy thời thay đổi......

Vệ Thời nhìn cậu đứng ngây ngốc, nhíu mày: "Đã hiểu hết quy tắc chưa?"

Vu Cẩn vội vàng gật đầu, cố gắng tổng kết: "Thời hạn ngừng chiến và tổ đội tối đa, lực hút và lực đẩy cản trở hành vi của tuyển thủ. Đồng hồ giám sát hướng đi của tuyển thủ, tài nguyên —— khu vực tài nguyên dùng để cố định toàn bộ chiến tuyến?"

Vệ Thời nhìn cậu một cái, có chút ngoài dự đoán, thấp giọng suy nghĩ: "Hoá ra cũng không ngốc a?"

Vu Cẩn: "......" Đôi mắt tròn chợt loé lên xong lại oan ức không dám lên tiếng.

Vệ Thời: "Có chuyện liền hỏi."

Vu Cẩn nhấc tay: "Vì sao không cấm tuyển thủ tổ đội?"

Vệ Thời không ngừng động tác, thu hồi nòng súng còn bốc lên khói trắng, cọ qua Vu Cẩn bên cạnh, tiểu nhuyễn mao bị nóng thiếu chút nữa muốn lật bàn.

Vu Cẩn cọ cọ cọ lui về phía sau hai bước, nghe thấy lão đại không kiên nhẫn mở miệng: "Người xem chương trình thực tế không chỉ để xem một súng toi mạng, mà còn giá trị giải trí từ tương tác giữa các tuyển thủ. Sau này chiếu thi đấu trên biển rồi tự xem đi."

Trong khi càn quét, biểu hiện của Vu Cẩn càng tích cực.

Bảo nổ súng liền nổ súng, bảo bọc đánh liền bọc đánh, bảo gục xuống —— bùm một tiếng ngoan ngoãn nằm im trên mặt đất, chờ Vệ Thời xử lý xong lại tự giác bò dậy, phủi phủi bùn đất trên tay.

Không biết cố ý hay vô tình, một đường này, đầu người đều do lão đại chỉ huy còn Vu Cẩn thu hoạch.

Trên đường cho dù có giao chiến phút chốc, cũng là Vệ Thời đánh, nhưng nhát đao cuối cùng vẫn để lại cho Vu Cẩn tránh trong bụi cỏ.

—— bổ đao chậm một giây thôi sẽ bị lão đại lãnh khốc răn dạy.

Vệ Thời: "Tại sao không bắn?"

Vu Cẩn nhanh chóng ưỡn ngực tỏ lòng trung thành: "Súng này tự động nhắm chuẩn, tôi sợ ngộ thương đại ca!"

Vệ Thời rắc một cái lên đạn, ánh mắt đảo qua Vu Cẩn bên dưới, viền mắt bởi vì bóng tối hãm sâu mà trở nên lạnh nhạt uy nghiêm: "Cậu lấy đâu ra tự tin mà nghĩ có thể bắn trúng tôi?"

Ngưỡng mộ của Vu Cẩn đối với lão đại lại tăng thêm một bậc.

Mất khoảng một giờ, chu vi quanh bờ sông đã thanh tràng xong.

Nhờ mắt ưng và năng lực truy lùng của Vệ Thời, điểm tích luỹ trên đồng hồ của tiểu hạt tử Vu Cẩn nhảy tới số 21. Mà Vệ Thời chỉ có 1.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!