Edit by tytydauphu on Wattpad
"Cậu nói không nhìn thấy ai hết?" Sau khi xác nhận đã an toàn, Bạc Truyền Hỏa vèo một cái chui lên từ dưới đất, đứng lên như chưa từng có gì xảy ra.
Vu Cẩn chột dạ gật đầu.
Bên kia, Bạc Truyền Hỏa đã bình tĩnh chấp nhận ý nghĩ kẻ địch bị mình doạ chạy, chán ghét phủi đi bụi đất trên mặt: "Trang điểm có bị nhòe không?"
Màu da của Bạc Truyền Hỏa thiên trắng, vì chạy theo phong cách đang thịnh hành nên bôi thêm một lớp đậm hơn, vừa rồi cắm đầu xuống đất nên thành đen trắng nham nhở không đều.
Vu Cẩn thành khẩn gật đầu: "Có nhòe."
Bạc Truyền Hỏa đành phải dùng thủ pháp thô bạo lau nốt tầng phấn nền kia đi.
Hai người xuất phát từ khu an toàn thì đã bước sang tiếng thứ bảy.
Các khu vực được phân bố giống như đúc trong trí nhớ của Vu Cẩn.
Nhìn từ trên đỉnh núi —— có ít nhất 7 loại thang nhiệt rải rác trên hàng chục khu vực. Từ vị trí trước mắt đến dòng sông, con đường tốt nhất phải vòng qua thêm 4 tọa độ nữa, hơn nữa phải đi qua 6 khu nhiệt độ tương đối cao và một khu an toàn.
Thời điểm mặt trời mọc, mặt đất nóng hừng hực như bị ác ma đánh thức.
Thực vật ven đường không ngừng bốc hơi nước, lúc này còn 230 tuyển thủ sống sót, mà từ cấp A trở lên chỉ có 25 người.
Tiếng thứ chín, Vu Cẩn lần thứ hai biểu hiện triệu chứng mất nước, số nước chưng cất được đã dùng hết, thực vật trong khu nhiệt độ cao đã khô héo, rất khó cất thêm được nước.
Sắc mặt Bạc Truyền Hỏa c*̃ng bắt đầu chìm xuống.
Nước hắn dự trữ được c*̃ng không đủ dùng.
"Bây giờ trở về khu an toàn mất bao lâu." Bạc Truyền Hỏa bỗng nhiên lên tiếng.
Vu Cẩn cau mày trả lời: "3 tiếng." Tiện đà bổ sung: "Chỗ này cũng là khu an toàn."
Bạc Truyền Hỏa dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn cậu.
Vu Cẩn ra hiệu hắn chạm vào đất: "Không cảm giác nóng. Thực vật khô héo là vì —— không khí lưu động."
Mặt trời liên tục phản xạ giữa không khí và mặt đất, xung quanh cũng từ từ ấm lên, kể cả khu an toàn miễn cưỡng có thể di chuyển qua được c*̃ng không khác gì địa ngục trần gian.
Sau khi mặt trời mọc, toàn bản đồ đã không còn khu nào là tuyệt đối an toàn nữa.
Bạc Truyện Hỏa rốt cục cũng hiểu ra, ánh mắt nhìn Vu Cẩn c*̃ng thêm mấy phần nghiền ngẫm: "Tiếp tục đi tới phía sông đi."
Khu an toàn đang bên bờ biến mất.
Trong hoàn cảnh nhiệt độ khắc nghiệt, chỉ còn lựa chọn duy nhất là nhấc súng tiêu diệt đối thủ để cướp nước.
Vu Cẩn nhớ phương hướng cuối cùng Vệ Thời biến mất cũng là về phía con sông.
Tình trạng của cậu hiện giờ đang rất tệ. Cổ họng khô khốc, không còn chút dấu vết nào của nước, tim đập nhanh hơn, mạch đập lại cực kỳ yếu ớt.
Nhiệt khí thiêu đốt tầm mắt của cậu, trên ngọn núi xa nhất cậu có thể nhìn thấy được, cành khô đất cát y như hoang mạc.
Con sông đã ở phía trước, nhưng gần như cùng lúc cậu và Bạc Truyện Hỏa đến nơi, con số sống sót hiển thị trên thiết bị truyền tin đột ngột giảm mạnh.
84 người.
Trong im lặng, tiếng súng dữ dội vang lên từ xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!