Chương 16: Vòng loại

Trong bóng tối, Vu Cẩn vèo một cái dựng thẳn sống lưng.

Nếu chỗ Vu Cẩn đứng là camera thì vị trí và tương tác của Vệ Thời đều chỉ miễn cưỡng coi như đạt.

Nhưng cả người hắn lại như lưỡi lê sắc bén —— rõ ràng rất lạnh lẽo nhưng lại vì quá uy thế mà giống như tắm trong lửa, lửa cháy hừng hực xông thẳng vào mắt người đối diện rồi ầm ầm nổ tung trong tâm trí.

Tính xâm lược quá mạnh.

Vu Cẩn không dám di chuyển, rất giống một con thỏ trắng bị đóng đinh tại chỗ.

Mãi đến khi băng vải bị kéo ra khỏi cánh tay người đàn ông —— Vu Cẩn mới đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt sùng bái: "Đã rõ!"

Tiện đà vội vàng nộp bài lên lão đại: "Phải dùng khí thế của mình điều khiển màn ảnh, chứ không phải để màn ảnh dẫn dắt......"

Vệ Thời cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời của thiếu niên bởi vì kích động mà mở thật to, lông mi khẽ động cắt ngang ánh đèn tựa như đá mắt mèo màu nâu mật đang xoay tròn tỏa ra ánh sáng không thể rời mắt.

Nhưng chớp mắt một cái Vu Cẩn đã ủ rũ: "Nhưng mà tôi......"

Vệ Thời nhìn lướt qua đã hiểu ngay.

Một thân mềm mềm bông bông như thỏ con, xé băng vải lại giống như chơi thả diều, gương mặt như thể dán lên hai chữ ngoan ngoãn, cánh tay nhỏ nhắn trắng trắng nộn nộn, chỉ muốn nặn ôm x** n*n.

Dù có nổi giận cũng chỉ khiến người khác muốn kéo tới xoa xoa tai, vuốt vuốt lông mà thôi.

Vệ Thời nhướn mày: "Không vội. Trước hết cứ đấu vòng đào thải, tìm cảm giác."

Cuối cùng Vu Cẩn cũng yên tâm.

Mặc kệ mình tâm lý mình có vững hay không, đã có lão đại ở đây rồi!

Trong phòng huấn luyện, Vu Cẩn đã thoải mái tung tăng nhảy nhót trở lại.

Cậu nâng lên bộ bù giống như hiến báu vật để Vệ Thời nhìn con số trên đó ——11 đơn vị, thấp hơn độ lệch tiêu chuẩn dành cho người mới.

Sau khi khổ luyện suốt một tuần, rốt cuộc Vu Cẩn cũng có thể thoát khỏi danh hiệu người mù, tháo bộ bù ra, chính thức tập xạ kích như một tuyển thủ chuyên nghiệp.

"Đại ca," Vu Cẩn bỗng nhiên mở miệng, gương mặt đầy vẻ chờ mong: "Tôi có thể...... giữ lại bộ bù không?"

Đây là thứ Vệ Thời đưa cho cậu ở vòng trước, theo Vu Cẩn từ công ty tiến vào Crowson, mỗi ngày đều lắp vào, tháo ra ít nhất ba lần, lớp sơn màu xám bạc đã bị mài cho sáng bóng.

Vệ Thời gật đầu, mắt Vu Cẩn vụt sáng, những lọn tóc xoăn nhỏ bởi vì vui vẻ mà xoã tung, xẹt một cái bật dậy.

Hai người nhất thời cách nhau cực gần ——

Vệ Thời híp mắt, thầm nghĩ thỏ con này thật là nhão nhão dính dính. Tầm mắt xẹt qua bộ lông mềm một cái, tay phải đã theo bản năng v**t v* nòng súng.

Kim loại lạnh như băng khác hoàn toàn với lông thỏ.

Vệ Thời dừng lại một giây, rời tầm mắt khỏi người Vu Cẩn.

Vu Cẩn không phát hiện ra, cẩn thận tháo bộ bù ra sau đó cho vào trong túi.

Đại ca là người tốt!

Vu Cẩn đắc ý nghĩ vậy, rồi đột nhiên nhớ lại một chuyện.

Trong trận đấu trên biển, lão đại cố ý giúp mình thắng...... Là để che dấu thực lực. Vậy hiện tại ——

Ánh mắt sau lưng quá mức nóng bỏng, Vệ Thời đang nhìn ra ngoài cửa sổ cũng phải quay đầu lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!