Chương 3: (Vô Đề)

Huống chi nhà nó lại trọng nam khinh nữ, cha mẹ còn bàn nhau muốn bán đứa em gái đi. Trước đây mẹ nó cũng đã từng phá thai ba lần vì biết mình mang thai ra con gái.

Nguyên Mộ nói trúng hết, nếu như con yêu quái kia muốn giải oan cho em gái, thế thì chỉ sợ cả nhà nó không thể thoát tội.

Nghĩ đến con yêu quái kia nói sinh mà không nuôi, đứa anh càng nghĩ càng thấy giống giọng em gái mình. Lại nghĩ tới bố mẹ máu thịt be bét không rõ sống chết thì run lên, dĩ nhiên là bị dọa tè cả ra quần.

Nguyên Mộ vẫn luôn im lặng, dù cho đứa trẻ này trông rất chật vật, cậu trước sau vẫn bình thản như không.

Chỉ là nhìn trạng thái hiện tại của thằng bé, chắc chắn tạm thời không hỏi ra được gì. Mà tính cách Họa Đấu chấp nhất, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Nếu đã tìm tới bọn họ, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Cho nên Nguyên Mộ chỉ cần giữ lại hai đứa bé, ôm cây đợi thỏ, vậy thì không sợ con chó nhỏ kia không tới.

"Hôm nay hai đứa ở lại đây đi."

Nguyên Mộ ra hiệu cho bọn chúng đi vào miếu, còn mình ra sau khiêng ra hai cái giường.

"Tạm thời quán vẫn chưa khai trương, chỉ có thể ở tạm thôi."

Đứa anh lớn không lên tiếng, nhưng đứa em đột nhiên kéo tay áo Nguyên Mộ.

Sao thế? Nguyên Mộ cúi đầu nhìn thằng bé.

Chị em… Bé nhỏ giọng thì thầm,

"Không thấy chị em đâu nữa. Em muốn tìm chị ấy."

Đứa bé này vẫn còn nhỏ tuổi, có lẽ mới lên năm. Thế nhưng nó lại là người duy nhất lo lắng cho con gái trong nhà.

Nguyên Mộ cười cười xoa đầu bé,

"Đừng lo nữa, chị em sẽ về thôi."

Tuy Họa Đấu là hung thú, cũng là ma vật do người sa vào thú đạo hình thành, nhưng nếu đã được xưng hàng khuyển thần cũng sẽ có thần tính.

Họa Đấu chưa bao giờ động thủ với người vô tội, bằng không cô bé kia sẽ không phải mất tích, mà là máu phun ba thước.

Vì vậy sau khi thu xếp cho hai đứa bé xong, Nguyên Mộ quay về sân sau, cậu không đi vào phòng ngủ mà vòng tới nhà bếp.

Đây là nơi duy nhất có thể đặt chân được trong miếu, nhưng lại trống rỗng không có gì cả.

Chỉ có một miếng thịt lợn cùng mấy quả ớt xanh mà bà nội cho Nguyên Mộ đưa về thôi.

Nguyên Mộ nhìn một hồi, ra mảnh đất hoang sau bếp đào được mớ tỏi dại tươi, sau đó nhóm lửa, hình như đang muốn nấu cơm?

"Cho hai đứa bé kia ăn à!"

Con sẻ lông vàng khó chịu duỗi cánh ra chạm vào đống tỏi tươi.

Cuộc nói chuyện ban nãy nó đã nghe hết, cả nhà kia ngoại trừ đứa em trai nhỏ tuổi nhất, còn lại không có ai là người vô tội, Nguyên Mộ lại nấu cơm cho bọn chúng ăn, đúng là lãng phí lương thực.

Thế nhưng Nguyên Mộ không nói gì, chỉ cười cười xoa đầu chim sẻ lông vàng, sau đó tiếp tục động tác trên tay.

Cho thịt vào nồi nước lạnh, nước vừa sôi thì cho thêm hành cắt nhỏ, gừng, hoa tiêu và ít gia vị, đậy nắp xoong lên hầm một lát, mùi thịt thơm tỏa ra khắp nơi, nhanh chóng phủ kín toàn bộ nhà bếp.

Đôi mắt của chim sẻ lông vàng nhất thời dính chặt vào cái nồi kia không dứt ra được, Nguyên Mộ mang nó đến nơi an toàn rồi mới vớt thịt ra.

Chỉ trong chốc lát, thịt đã chín được bảy phần, giơ dao lên hạ xuống, cắt thành từng miếng mỏng.

Thịt luộc trong suốt, vân thịt mềm mại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!