Chương 13: (Vô Đề)

Có cái gì? Giọng của Đông Tử nhỏ quá, người đứng cạnh cậu ta không nghe rõ bèn hỏi lại.

… Thế nhưng Đông Tử chỉ há miệng, đứng ngẩn ra hồi lâu vẫn không nói được gì.

Cả đời cậu ta sẽ không thể nào quên người đang đứng trước mặt mình, thậm chí lại ghi lòng tạc dạ dù chẳng hề quen thuộc, lại có thể nhớ kỹ từng động tác rụt rè của người này.

"Người có tội không phải đền mạng đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi." Câu nói này của Nguyên Mộ không sai chút nào, cái chết của Thẩm Thư cũng có liên quan tới Đông Tử.

Luôn có một loại người vừa sinh ra đã khiến người khác chướng mắt, Thẩm Thư là kiểu điển hình nhất trong số đó. Cậu học giỏi, nhưng lại có dáng vẻ bình thường trầm lặng, lại dễ dàng cướp đi tất cả sự chú ý của một Thiên Thịnh chói mắt nhất lớp.

Nhưng vì sao?

Rõ ràng cậu ta mới là người chơi với Thiên Thịnh từ nhỏ đến lớn cơ mà!

Từ cha mẹ hợp tác với nhau trong lĩnh vực kinh doanh, đến bạn từ tấm bé chung tình chung nghĩa, thậm chí tết năm nào Thiên Thịnh cũng ăn tiệc đón giao thừa với cậu ta.

Cho nên Thẩm Thư dựa vào đâu mà đòi vượt mặt cậu ta?

Bởi vậy, trong mắt Đông Tử lúc ấy, chắc chắn Thẩm Thư đã dùng thủ đoạn hạ lưu nào đó, thậm chí là bắt được nhược điểm của Thiên Thịnh mới có thể khiến Thiên Thịnh không thể không luồn cúi cậu như vậy.

Thế nhưng hết một năm trôi qua, cậu ta lại không bắt được nhược điểm nào cả. Mãi tới tận khai giảng lớp mười một, Thiên Thịnh rời trường đi tham gia thi đấu, Thẩm Thư gặp chuyện, cậu ta mới có cơ hội.

"Đông Tử, cậu là anh em tốt nhất của tớ, Thẩm Thư nhát gan còn yếu ớt, cậu trông cậu ấy giúp tớ, tuyệt đối đừng để người khác bắt nạt cậu ấy." Trước khi đi, Thiên Thịnh còn cố ý gọi Đông Tử tới nói chuyện.

Nói Thẩm Thư thông minh thế nào, nói cậu hiếu thảo ra sao, nói thật ra cậu vừa lương thiện vừa kiên cường, cứ như cái người tên Thẩm Thư này không có chút khuyết điểm nào trong mắt Thiên Thịnh vậy.

Vậy cậu ta thì sao?

Người bạn thân ở cạnh Thiên Thịnh từ nhỏ tới lớn như cậu ta thì sao? Cậu ta là cái gì?

Cho nên, khi Đông Tử nhìn thấy giá đỡ tiêu bản lung lay, cậu ta không nhắc nhở Thẩm Thư, cứ để cậu đi tới, trở thành kẻ thế mạng thay mình.

Mà khi Thẩm Thư cầu xin khắp nơi, tìm kiếm người làm chứng chứng minh mình trong sạch, cậu ta đã chọn nhắm mắt làm ngơ.

Còn sau đó, định kiến với Thẩm Thư càng nhiều, cậu ta càng im lặng, thậm chí còn không nhắc đến chuyện Thẩm Thư đã chết với Thiên Thịnh.

Đây không phải là lỗi của cậu ta!

Nhiều người như vậy mà không ai lên tiếng, vậy vì sao cậu ta lại là kẻ đứng đầu mang tội?

Cậu ta chỉ là không ra tay giúp đỡ mà thôi!

Mồ hôi trên trán Đông Tử càng lúc càng nhiều, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Mà Thẩm Thư ngồi đó lại hơi nhếch môi, để lộ nụ cười có thể nói là mềm mại, nhưng ngón tay của cậu lại gõ vào mặt bàn theo tiết tấu, phát ra từng âm thanh nặng nề.

Cộc!

Cộc!

Cộc!

Từng tiết tấu được gõ theo nhịp, Thẩm Thư nhắm mắt lại như đang thưởng thức âm thanh này.

Đông Tử cảm thấy tim của mình cũng như bị gõ lên theo. Cậu ta không nhịn được mà run cầm cập, suy nghĩ không chịu khống chế lại quay về trường học trước đó.

Có một việc mà Thiên Thịnh vẫn không biết.

Thẩm Thư của năm đó không chỉ quỳ ngàn bậc thần phật Quan Thế Âm, mà còn quỳ trước tất cả bạn học của lớp 11-9.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!