Chương 12: (Vô Đề)

Biểu cảm của Thiên Thịnh quá nghiêm túc, khiến người ta không thể nào làm lơ cậu ta được.

Vương Khải và Lưu Thân đều không lên tiếng. Nguyên Mộ vẫn ngồi ở trước cửa không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Ánh chiều tà còn sót lại cứ vậy mà chiếu vào gò má cậu, dịu dàng tới cùng cực.

"Cậu hi vọng có thần không?"

Tôi… Thiên Thịnh im lặng một hồi lâu, dần dần đỏ cả mắt,

"Tôi không hi vọng là có, bởi vì nếu có, vậy thì quá hoang đường."

Lại như năm đó, vào lúc cậu ta không biết, người kia đi một bước quỳ một lần, quỳ tất cả thần phật khắp nơi, cuối cùng tốn công vô ích.

Dù sao khi con người bị dồn vào đường cùng thì có làm như thế nào cũng không thể chạy thoát.

Thiên Thịnh lùi về sau một bước, đột nhiên không muốn hỏi tiếp nữa. Mà Đông Tử đi cùng với cậu ta lại không buông tha,

"Cậu đi gì mà đi? Mau hỏi cho rõ!"

Vận xui quay thẻ của Thiên Thịnh có thể không chấp nhặt, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì đúng là đáng quan ngại.

Đây mới là quay thẻ trong game, vậy những thứ khác thì sao?

Ví dụ như đi nhảy Bungee(1), dây đột nhiên bị đứt mất. Lái xe qua ngã tư, đèn xanh đèn đỏ hỏng. Còn thang máy đột nhiên rơi nữa.

Thậm chí đi uống rượu tết, bất ngờ bị ngộ độc cồn mà chết cũng chẳng lạ gì, nếu gặp phải mấy thứ này thì phải gọi là quá xui xẻo.

Đông Tử rất sợ Thiên Thịnh cũng đi vào vết xe đổ của những người kia, bởi vì những thứ đó vốn là do xui xẻo, về sau mới thành ra như vậy.

Đông Tử hít sâu một hơi, quay ra chất vấn Nguyên Mộ,

"Tốt nhất là anh nên giải thích rõ ràng cho tôi, đừng có ra vẻ thần thần bí bí, bằng không anh có tin tôi tìm người báo cáo anh không?"

Ồ. Ý cười nơi khóe môi Nguyên Mộ vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại lạnh đi mấy phần.

Bé Mộc Cận trong ngực không biết đã nhảy xuống đất từ khi nào, nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.

Trong lòng Đông Tử thầm chột dạ, đột nhiên cảm thấy hơi sợ, mồ hôi lạnh chảy xuống dọc thái dương.

Thôi. Nguyên Mộ xoa đầu bé Mộc Cận, khép vạt áo đứng lên,

"Kẻ có tội không phải đền mạng đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi, cần gì phải hùng hổ dọa người khác như thế."

Một câu này khiến Đông Tử như bị sét đánh, mà Thiên Thịnh lại đẩy Đông Tử ra, vọt tới trước mặt Nguyên Mộ,

"Sao, sao anh lại nói như vậy? Cái gì gọi là kẻ có tội? Cái gì gọi là đền mạng?"

"Không phải cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư? Rốt cuộc anh đã biết gì rồi?" Thiên Thịnh kích động, cho nên hỏi mấy câu rất lộn xộn. Trừ cậu ta ra thì không ai hiểu cậu ta đang muốn nói gì.

Nguyên Mộ nâng tay lên xoa đầu Thiên Thịnh, giọng lại dịu dàng hẳn đi.

"Thiên Thịnh, bình tĩnh nào, cậu muốn hỏi tôi điều gì?"

Tôi… Thiên Thịnh theo bản năng nắm lấy tay áo Nguyên Mộ rồi ngồi xuống, dùng một tay khác che mặt.

"Tôi muốn hỏi xem, rốt cuộc có phải cậu ấy tự sát không…"

"Năm năm trước, bạn thân nhất của tôi đột nhiên qua đời ngay lúc tôi không ở đó… Mặc dù tôi không gặp được cậu ấy lần cuối, nhưng tôi tin cậu ấy sẽ không tự sát."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!