Thiên Thịnh chưa từng nghĩ rằng, một bát cơm rang trứng đơn giản lại ngon tới như vậy.
Hạt cơm tròn to đầy đặn, cắn ngập răng nhưng không quá cứng, trứng gà mềm mịn bọc lấy từng hạt, hơn nữa có hành xanh làm gia vị, thêm chút muối và nước tương thì đúng là mỹ vị đơn giản nhất.
Mà thứ ngon nhất trong đó vẫn là thịt bò sốt tương kia, Nguyên Mộ có bỏ thêm đậu phộng giã nhỏ, quả phỉ khiến hương thịt bò lại có mùi vị thêm phong phú. Vị cay tươi ngon bùng nổ nơi đầu lưỡi khiến cơm rang trứng nhạt nhẽo cũng trở nên ngon lành.
Thiên Thịnh ngồi nơi ngạch cửa ra vào bếp, không để ý tới hình tượng và một đũa cơm to, sau đó bắt đầu ăn lấy ăn để.
Đột nhiên cậu ta lại nhớ tới khi mình còn bé.
Cha mẹ của Thiên Thịnh xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, khi còn bé cậu ta cũng đã từng nếm trải vị của nghèo khổ. Trong một mâm cơm toàn những thứ bình dân, bát cơm rang trứng đơn giản như thế đã là món ngon hiếm có.
Thế nhưng càng về sau, sự nghiệp của cha mẹ càng lên như diều gặp gió, đồ ăn trên bàn cũng ngày càng nhiều, mà cậu ta có ăn thế nào cũng không thể nếm được mùi vị năm đó.
Cũng có thể là vì người mẹ năm đó nấu cơm cho cậu ta đã không còn vào bếp, cũng có thể là vì đồ ăn xa xỉ quá mức khiến trái tim không còn cảm giác được đồ ăn an ủi nữa.
Vành mắt Thiên Thịnh hơi đỏ lên, đã một tuần rồi cậu ta chưa được gặp bố mẹ. Mà cũng không biết bây giờ hai người kia đang bận gì.
Bé Mộc Cận cũng cảm nhận được, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiên Thịnh đầy thương hại. Nguyên Mộ thở dài, rót một chén trà cho Thiên Thịnh uống.
Thiên Thịnh im lặng uống hết, trong lòng cũng từ từ dịu xuống.
Cảm ơn. Cậu ta cầm chén đưa cho Nguyên Mộ, sau đó đứng dậy tìm đám anh em chung xe đi với cậu ta về đây.
Kết quả phát hiện trong sân chỉ còn lại mình mình.
Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, bản thân Vương Khải là một streamer, tính tình ham chơi, hơn nữa còn có một con chim sẻ lông vàng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, cả đám kéo bè kéo cánh bảo muốn qua hồ nước bên kia câu cá.
Nhưng mà không phải để ăn, chỉ là vì chơi vui mà thôi.
Lũ kém sang! Thiên Thịnh lầm bầm một câu, chỉ có thể tản bộ một lúc trong sân.
Nhưng đã hơn mười phút trôi qua mà đám anh em kia còn chưa chịu về. Thiên Thịnh lấy di động ra bấm qua bấm lại, tín hiệu không tốt lắm, cuối cùng đi một vòng lớn lại quay về ngồi bên cạnh Nguyên Mộ.
Dù sao cũng chưa quen biết gì nhiều, cho nên tạm thời không biết nói gì. Chỉ có thể ngắm nghía khuôn mặt Nguyên Mộ làm đề tài,
"Anh đẹp trai như vậy, tội gì lại đi làm đầu bếp!"
"Làm đầu bếp không tốt à?"
Nguyên Mộ cũng không cảm thấy bị xúc phạm, trái lại còn ghẹo Thiên Thịnh như ghẹo một đứa con nít.
"Cũng không phải không tốt, nói sao đây nhỉ…" Thiên Thịnh ấp úng một hồi lâu,
"Tôi chỉ cảm thấy lừa người khác là không tốt. Anh xem, anh nấu cơm ngon lắm, còn cần livestream tuyên truyền làm gì, còn làm mấy cái trò mèo kia nữa?"
Ví dụ?
"Sơn Thần chứ sao! Tôi ở ngay trong tỉnh này. Ba năm trước tôi đã từng đến cái miếu đổ nát này rồi, đến cả quỷ cũng không thèm ở chứ đừng nói là Sơn Thần."
Lưu Thân đứng bên cạnh dọn dẹp bát đĩa suýt nữa bị câu này chọc cười, trong lòng còn thầm nhủ sao cái thằng nhóc con này còn xoắn xuýt thế chứ.
Nguyên Mộ lại hỏi cậu ta câu khác,
"Vậy cậu có tin vào thần linh không?"
Sao thế được? Thiên Thịnh nhịn không được mà cười lạnh.
Nguyên Mộ chỉ chỉ vào bé Mộc Cận trong ngực,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!