Chương 9: Ngọc bội

"Văn Trúc!" Ninh Phất Y kinh hãi toát mồ hôi lạnh, vội nhào tới kéo nàng ra. May thay, tuy tu vi của Liễu Văn Trúc không bằng Lý Triều An, nhưng dù gì cũng là trưởng nữ của Liễu gia, không hề sợ hãi, ngược lại còn lập tức xoay tay triệu ra một đạo kết giới, chặn đứng luồng bạch quang kia.

Tiên lực cuốn theo gió, thổi tung những sợi tóc lòa xòa bên má hai người, tạo thành sóng khí khuếch tán, quét sạch bụi đất đầy một khoảng sân.

Thấy Liễu Văn Trúc bình yên vô sự, trái tim đang treo lơ lửng của Ninh Phất Y mới tạm thời trút được đôi phần, nhưng trong lòng lại dấy lên sát khí mãnh liệt, ánh mắt nhìn Lý Triều An cũng vì thế mà lộ rõ sát ý.

"Ngươi với chút tu vi ấy mà cũng muốn động thủ với ta?" Lý Triều An cũng chẳng chịu lép vế, đẩy bạn đồng hành sang một bên, đoạn vẽ một vòng tròn trước ngực, tức thì điện quang tích tụ giữa hai tay, phát ra tiếng nổ lách tách.

Cùng lúc nàng vận công, gió bốn bề cũng mạnh dần lên, sắc trời dường như cũng trầm xuống. Liễu Văn Trúc thấy vậy hoảng hốt, liền giơ tay định nghênh địch, nhưng lại bị người nắm lấy vạt áo, ngăn cản động tác ấy.

Nàng kinh ngạc ngoái đầu lại, không rõ từ khi nào mà Ninh Phất Y đã đứng sau lưng, cúi sát tai nàng, thấp giọng nói rõ ràng: "Không cần cưỡng cầu chống đỡ, nghe ta niệm tâm quyết."

Ninh Phất Y tu vi nông cạn, làm sao lại có tâm quyết? Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Liễu Văn Trúc tin nàng tuyệt chẳng hại mình, bèn tức thì dừng tay, lắng nghe.

"Lô hỏa chiếu thiên địa, hồng tinh loạn tử yên. Thiên phiên chưởng trung thủ, kinh lôi lạc hàn xuyên."

*2 câu đầu là thơ của Lý Bạch, 2 câu sau tác giả chế. Thơ tạm dịch như sau: Lò lửa chiếu đất trời, sao đỏ loạn khói lam. Ngàn chiêu trong tay lấy, sấm động rơi sông hàn.

Liễu Văn Trúc theo lời dẫn dắt, nhẹ vung tay áo dài, liền từ giữa không trung vẽ ra một bán nguyệt, như một cái lọng rực cháy ép xuống phía Lý Triều An. Sấm sét nơi tay nàng ta thoạt đầu còn cuồn cuộn, dần dà yếu thế hẳn. Sắc mặt Lý Triều An chợt biến, vội đổi chiêu ngăn cản lửa dữ tràn tới.

"Lôi cần dẫn, cách thiên địa, phá." Ninh Phất Y lại niệm.

Nghe đến đó, Liễu Văn Trúc lập tức đổi thế tay, chợt nghe một tiếng thét chói tai vang lên, như bầy chim bị động tổ, ầm ĩ đến đau cả màng tai. Ninh Phất Y vung tay quét tán sóng nhiệt cuộn đến, chăm chú nhìn lại, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Chỉ thấy dung mạo xinh xắn của Lý Triều An đã bị ám khói phủ kín, vòng hoa ngũ sắc trên đầu cũng cháy sém, cả phần tóc mái nàng ta kỳ công chăm chút cũng bị thiêu mất một mảng, trông thảm hại vô cùng.

"Liễu Văn Trúc, ngươi!" Lý Triều An ôm lấy phần tóc cháy, tức đến dậm chân dữ dội, suýt thì khóc òa ngay tại chỗ.

Liễu Văn Trúc vừa đập tay lên ngực trấn định tâm thần, vừa không nhịn được kéo tay áo Ninh Phất Y, thì thào hỏi: "Y Y, tâm quyết này lợi hại thật, làm sao mà ngươi biết được vậy?"

"Là Ninh Trường Phong dạy, ta luyện không nổi, chỉ nhớ được khẩu quyết thôi." Ninh Phất Y mơ hồ đáp, tránh gây nghi ngờ.

Dù hiện tại không còn tu vi, nhưng kiếp trước nàng cũng từng tu luyện đến cảnh giới cao thâm, lại tinh thông lôi pháp, đương nhiên biết cách chế ngự mấy trò vặt của Lý Triều An, chỉ là chính mình không thi triển được mà thôi.

Cũng may Liễu Văn Trúc thông minh, chỉ cần nói một lần là hiểu.

Lý Triều An vốn sĩ diện, giờ đây mặt mũi bôi tro trét trấu, nào còn dám gặp người? Đúng lúc có mấy đệ tử từ ngoài cửa bước vào, nàng vừa thẹn vừa giận, giơ tay chỉ Ninh Phất Y và Liễu Văn Trúc quát một câu "Đừng có mà đắc ý!", đoạn quay đầu bỏ chạy như bay.

Chỉ còn lại hai người bạn của nàng đứng ra bất bình thay, một người thì thấp mà tròn, một người lại cao gầy như trúc, hai kẻ sóng vai mà đứng, hình dáng thật khiến người khó nén ý cười.

"Chúng ta chẳng qua là luận bàn đôi chút, Liễu Văn Trúc ngươi lại ra tay tổn thương người khác!" Người mập tức tối cất tiếng.

"Đúng vậy! Triều An quý mái tóc của mình nhất, các ngươi lại..."

"Bọn ta thì sao?" Ninh Phất Y nghiêng đầu, khóe môi cong cong, cười lạnh đáp lại, "Chính các ngươi đòi tỉ thí, bản lĩnh không có, lại còn muốn người khác nhường nhịn, đạo lý ở đâu ra?"

Chỉ là đời trước hai người này thực chẳng để lại chút ấn tượng nào trong lòng nàng, nghĩ mãi cũng chẳng nhớ nổi tên. Hình như... một người gọi là Thiêu Bính, một người tên là Miến Điều thì phải?

*Thiêu Bính = bánh nướng, Miến Điều = mì sợi :))))

Nàng vừa nghĩ vậy, liền buột miệng gọi ra thành tiếng. Ai ngờ vừa dứt lời, bên cạnh Liễu Văn Trúc đã "phụt" một tiếng bật cười, Ninh Phất Y nghi hoặc quay sang, chỉ thấy nàng ấy đang lấy tay che môi, đôi vai run lên, cười đến run rẩy như cánh hoa lay động trong gió.

Ngược lại, mặt hai người đối diện thì đen lại như than cháy.

Có gì sai sao? Ninh Phất Y nhướng mày.

"Ninh Phất Y, ngươi nói không lại thì đi đặt ngoại hiệu người khác!" Cô gái tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng như một trái nho tím, "Tên họ là do cha mẹ ban cho, ngươi lại lấy ra làm trò cười, thật độc miệng quá mức!"

"Các ngươi cứ chờ đó cho ta!" Dứt lời, nàng kéo theo bằng hữu, hậm hực đuổi theo Lý Triều An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!