Chương 48: Tỷ muội

Vì sao tên của nàng lại xuất hiện nơi địa phủ? Hơn nữa còn được khắc trên đóa Bỉ Ngạn Hoa?

Trong khoảnh khắc ấy, vô số nghi vấn ùn ùn kéo đến, khiến sống lưng Ninh Phất Y lạnh buốt. Nàng cúi người, khẽ chạm vào cành hoa đã khô úa, đầu ngón tay liền truyền đến cảm giác tê dại, tựa hồ còn vương chút cảm giác đau nhè nhẹ.

Một sợi liên hệ run rẩy khẽ dấy lên từ đầu ngón tay, chấn động truyền thẳng đến óc, nhói buốt từng hồi.

Nếu không phải là mình, sao lại sinh ra cảm ứng này? Nhưng nếu thật sự là mình...

Đời trước chẳng phải nàng đã bị Chử Thanh Thu chém dưới kiếm rồi mới trùng sinh hay sao? Vậy thì lấy đâu ra thời gian bước qua cầu Nại Hà? Nhưng nếu nàng biến thành Bỉ Ngạn Hoa rồi mới trùng sinh, thế ký ức đi qua cầu Nại Hà của nàng đâu?

Hơn nữa, thời gian đã đảo ngược, vốn dĩ tất thảy những gì trên dòng thời gian cũ đều nên biến mất, cớ sao còn lưu lại một nhánh hoa khô, lại còn vận hành theo quy luật vốn có?

Một nghìn năm, chẳng dài cũng chẳng ngắn, đủ để quên biết bao chuyện, có rất nhiều chuyện Ninh Phất Y đã mơ hồ chẳng nhớ rõ nữa, nhưng "không nhớ rõ" và "không thể nhớ ra" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Một nỗi sợ hãi bất chợt sinh ra, mà đối tượng khiến nàng sợ hãi, lại chính là bản thân mình.

Nàng... đã quên đi điều gì?

"Ngày càng nhiều lên rồi." Giọng Chử Thanh Thu bỗng vang lên bên tai.

Ninh Phất Y như được gọi tỉnh, ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy từng đám vong hồn đã vây kín nơi này, dày đặc đến nỗi không lọt nổi một khe hở, phóng mắt nhìn ra, tựa như đang ở trong địa ngục luyện hình.

Đúng vào lúc hết cách xoay sở, bỗng từ không trung rơi xuống một chiếc đầu lâu đỏ rực. Tiếp đó, khói đen bùng lên tán loạn, cánh cửa đồng đi vào địa phủ lại lần nữa mở ra. Khung cửa đỏ như máu vốn quỷ dị, giờ phút này lại giống như cánh cửa cứu mạng.

"Đi mau!" Chử Thanh Thu quát khẽ.

Ninh Phất Y không hề do dự, mũi chân khẽ điểm, cả người đã nhảy vào đám khói đen kia.

Tức khắc, cuồng phong gào thét bốn bề, thân thể Chử Thanh Thu cũng đã rời khỏi lưng nàng, Ninh Phất Y thoáng thấy trống trải, theo bản năng quay người tìm kiếm, lại bị người kia thuận tay kéo lấy. Xung quanh, vô số cánh tay máu chặn lối. Cuối cùng, theo một tiếng quát trầm thấp, tất cả bị chém nát, hóa thành phấn trắng như bột xương.

Tiếp đó, lưng nàng nặng nề va phải thứ gì đó, đau đến mức mắt tối sầm. Chờ khi nàng phủi sạch cỏ khô và tro đất trên đầu mà gượng đứng lên, Chử Thanh Thu đã như thiên thần giáng xuống, bạch y phiêu dật, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.

Thần thái thanh lãnh, khí cốt như họa.

Người với người quả nhiên không giống nhau.

Ninh Phất Y lồm cồm bò dậy, xám xịt lôi thôi, hất mớ tóc đen rối rắm ra sau, thì bất chợt cảm giác dưới chân mềm nhũn. Nàng cúi đầu nhìn xuống, lập tức hãi hùng, vội vã né sang một bên.

Dưới chân nàng là một cái lưỡi đỏ au, vừa dẹp vừa dài, bị chặt đứt tận gốc.

"Cái này là..." Ninh Phất Y khom người, nhặt một cành cây khô khều cái lưỡi lên, "Rất quen mắt... giống của vị Phán Quan kia."

E rằng, trước khi chết, phán quan đã ném ra chiếc đầu lâu đỏ ấy, dẫn họ rời khỏi địa phủ để đến nơi này.

"Quỷ sai là kẻ đi giữa âm dương, dù chết cũng sẽ còn xác. Xác của hắn đâu?" Ninh Phất Y cẩn thận đặt cái lưỡi xuống, đứng dậy tìm quanh. Thế nhưng, sau khi vòng vèo khắp nơi, nửa cái bóng ma cũng chẳng thấy.

"Chỉ e thi thể không ở đây." Chử Thanh Thu vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, kỳ thực trong lòng cũng thấy khó hiểu. Nàng nhắm mắt, dùng thần thức đảo khắp bốn phương. Chỉ thấy xung quanh toàn núi hoang, ngọn núi gần nhất nhọn hoắt như lưỡi rìu cắm xuống đất, giữa ban ngày mà nhìn thôi cũng lạnh sống lưng.

"Cách đây khoảng trăm dặm có một sơn thôn, nhưng trên không bị sương mù che phủ, tràn đầy mê chướng, thần thức khó nhìn thấu." Chử Thanh Thu mở mắt nói, tay khẽ siết chặt Bạch Cốt, cảm thấy có điều bất ổn.

Lúc này, Ninh Phất Y vẫn đang cặm cụi tìm kiếm, bỗng ôm một chiếc chuông đồng sứt mẻ chạy về, chìa ra trước mặt Chử Thanh Thu: "Ngươi xem cái này."

Chuông đồng dáng vẻ cổ xưa, cầm lên nặng trĩu, cả mặt ngoài lẫn mặt trong đều khắc phù văn tượng trưng cho địa phủ, là vật chuyên dùng của quỷ sai, rõ ràng là vật Phán Quan để lại. Chỉ vừa chạm vào tay Chử Thanh Thu, chuông đã vang lên "đinh linh linh" ngân dài.

"Chuông đồng vừa vang, tất có oan hồn." Ánh mắt Chử Thanh Thu tĩnh mịch, "Phán Quan lúc lâm chung mang chúng ta đến đây, ngoài việc hoàn thành bổn phận, có lẽ cũng muốn nhờ chúng ta trợ giúp."

"Chuyện này vốn thuộc về địa phủ, chúng ta còn chẳng biết rốt cuộc nơi đây xảy ra chuyện gì, thì giúp thế nào?" Ninh Phất Y liếc chuông đồng, giọng ngại phiền, "Địa phủ há lại thiếu quỷ sai? Việc gì chúng ta phải nhúng tay vào vũng nước đục này?"

Chử Thanh Thu nghiêng đầu nhìn nàng, đồng tử dưới ánh mặt trời trong suốt tựa lưu ly, nhàn nhạt nói: "Tâm có thừa mà lực bất tòng, còn hơn là có dư lực lại không có thiện tâm. Nếu ta tu hành chỉ để tự bảo thân mình, chẳng màng thương sinh, vậy tu hành để làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!