Nụ cười ấy thoáng chốc liền tan biến, nhưng vẫn lưu lại thật lâu trong tâm trí Ninh Phất Y, tựa như băng tuyết đầu xuân dưới nắng rực rỡ, đẹp đẽ đến mức không lời nào tả xiết.
Cái đuôi của Ninh Phất Y khẽ động đậy, trái tim sóc nhỏ đập rộn ràng chẳng khác gì nhân loại.
Trong lòng bỗng xẹt qua một ý niệm kỳ quái: Chử Thanh Thu với dáng vẻ lãnh đạm, xa cách thế kia mà vẫn khiến bao người nghiêng lòng cảm mến, nếu để người ta thấy dáng vẻ nàng ấy đang mỉm cười thế này, chẳng phải lại chuốc thêm không ít nợ đào hoa sao?
"Ngươi tự lau đi." Chử Thanh Thu vừa nói vừa quay về bồ đoàn, lại ngồi xếp bằng, khép mắt tĩnh tọa, trong lòng vẫn còn đôi chút ngẩn ngơ.
Nàng chẳng phải chưa từng lau người cho Ninh Phất Y, nhưng khi ấy Ninh Phất Y còn là một tiểu oa oa chỉ biết khóc nhè, bị Ninh Trường Phong lười nhác vứt đến Tử Hà Phong, người còn sặc mùi sữa.
Chỉ là khi đó, nàng chỉ thấy cái cục bông nhỏ kia vừa ồn ào vừa phiền phức, thật đáng ghét mà thôi.
Ninh Phất Y hoàn hồn, liền ôm lấy chiếc khăn thơm thơm mà lau lau đám lông, sau cùng còn học theo một con sóc chuột thật sự, vẩy vẩy nước còn đọng trên người rồi mới nhảy xuống hương đài, tung tẩy chạy đến bên Chử Thanh Thu.
Ngước mắt nhìn, thấy Chử Thanh Thu vẫn nhắm nghiền như nhập định, Ninh Phất Y mới khẽ vén tay áo rộng của nàng lên, phát hiện vết thương sâu tới tận xương khi trước đã đóng vảy, vết máu cũng được lau sạch sẽ.
Nhưng thương tích do Bỉ Ngạn Hoa để lại là khắc vào tận linh hồn, chẳng phải nhục thân. Cho nên vĩnh viễn không thể đảo ngược, dù là luân hồi hay đoạt xá đều không thể tiêu trừ.
Nàng nhẹ nhàng buông tay áo xuống, trong lòng lại càng nghi hoặc: Vô Tình đạo của Chử Thanh Thu, rốt cuộc là tu thành hay chưa thành?
Trong miếu tuy chẳng có vong hồn nhưng dù sao cũng là nơi thờ Diêm Vương, âm phong chẳng ít. Nhất là khi lông trên người Ninh Phất Y còn nửa khô nửa ướt, gió vừa thổi qua liền run lập cập.
Nàng dùng móng vuốt chải lại lông, đôi mắt sóc chuột nhỏ xíu liếc về phía Chử Thanh Thu.
Lúc còn là người, nàng chẳng dám tùy tiện tiến lại gần, nhưng giờ đã hóa thành tiểu thú, vượt quy củ một chút chắc chẳng sao. Nghĩ vậy, nàng nhún mình một cái, đáp lên vai Chử Thanh Thu, từ sau lưng nàng kéo xuống một lọn tóc, quấn quanh thân mình.
Mi mắt Chử Thanh Thu khẽ giật giật, nhưng không ngăn cản.
Mái tóc nàng thoảng mùi thơm mát, như hoa trà mới hái, sợi tóc đen nhánh mềm mượt. Ninh Phất Y hít sâu một hơi, thỏa mãn mà ép cái bụng tròn vo xuống, nằm cuộn mình lại.
Chỉ là vai Chử Thanh Thu tuy đẹp nhưng quá gầy, nằm một lúc liền cảm thấy cấn cấn. Ninh Phất Y đành buông tóc, men theo cổ áo trượt xuống, đáp vào chỗ giữa y sam nàng đang phủ trên hai gối, khều khều ống tay áo che gió, thế mới thấy ấm áp hơn nhiều.
Nằm một hồi, nàng đã khe khẽ ngáy ngủ.
Chử Thanh Thu vốn lặng im lúc này mới mở mắt, khẽ đưa tay vuốt lại mái tóc bị Ninh Phất Y làm rối và nếp áo nhăn nhúm, hàng mi rủ xuống.
Tiểu sóc chuột tròn trịa cuộn mình như viên bông ngủ trong lòng nàng, hồn nhiên không chút phòng bị.
"Vẫn là bây giờ tốt, muốn ngủ thì ngủ." Nàng khẽ thì thầm, vươn một ngón tay chạm lên chiếc đuôi sóc mềm mại.
Cái đuôi ấy run lên một cái, lắc lư trốn đi.
Chử Thanh Thu lặng lẽ nhìn Ninh Phất Y thật lâu, mái tóc rũ xuống che đi đôi mày và ánh mắt nàng.
Không biết qua bao lâu, nàng mới khẽ nhấc tay, dùng đầu ngón tay móc lấy ống tay áo, cẩn trọng đến cực điểm phủ lên người Ninh Phất Y, rồi mới lại khép mắt lần nữa.
Ninh Phất Y bị một luồng âm phong thổi qua mà bừng tỉnh, gió lùa trên da như từng móc câu băng lạnh, móc đến nỗi lông tơ nàng dựng đứng cả lên.
Nàng lập tức mở bừng mắt, cùng lúc ấy Chử Thanh Thu cũng mở mắt. Khi bốn mắt chạm nhau, Ninh Phất Y mới phát hiện có gì đó không ổn, tầm nhìn của nàng với Chử Thanh Thu đã hoàn toàn đổi khác. Lúc này nàng đang co rút trong lòng đối phương, chỉ có hai chân rủ bên ngoài.
Khoảng cách gần đến nỗi má Ninh Phất Y nóng bừng. Nàng bật dậy như bị búng lò xo, nhất thời còn chưa quen với đôi chân đã biến về hình người, loạng choạng mấy bước suýt ngã, may mà kịp vịn vào hương đài mới đứng vững.
Chử Thanh Thu cũng chẳng bình thản hơn là bao, đôi môi mím chặt, lập tức đứng lên. Bạch Cốt từ bên hông rơi vào lòng bàn tay, nàng quay mặt về phía cửa miếu Diêm Vương.
"Chuyện gì vậy? Thuật pháp của Phán Quan mất hiệu lực rồi sao?" Ninh Phất Y nhìn đôi tay đã trở lại hình người, rút ra thần kiếm từ trong Nhất Niệm Châu.
Âm phong bốn phía càng lúc càng nặng. Ngẩng đầu lên, đã thấy mấy vong hồn lảng vảng ngoài cửa miếu, cố gắng xông vào nhưng bị một tấm màn vô hình ngăn cản. Chưa dừng lại ở đó, xa xa lại có vô số vong hồn chồng chất lên nhau, cuồn cuộn tràn đến từ khắp nơi trong địa phủ.
Cảnh tượng hàng ngàn hàng vạn con quỷ ùa về phía hai người khiến ngay cả Ninh Phất Y cũng lạnh sống lưng, huống hồ Chử Thanh Thu vốn đã không thích quỷ quái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!