Chương 46: Nụ cười

Chử Thanh Thu không nói gì, chỉ duỗi ra ngón tay khẽ búng lên móng vuốt của nàng. Ninh Phất Y đau quá liền rớt xuống, luống cuống giữa không trung vội níu lấy vạt váy Chử Thanh Thu, tay chân phối hợp khó nhọc mới leo lại được lên vai.

Hừ, bị nói trúng rồi chứ gì. Ninh Phất Y ôm móng vuốt nghĩ thầm, rồi lại nói: "Ma quỷ thì có gì đáng sợ chứ. Mấy hồn phách này đều phải đi chuyển thế đầu thai, đâu phải ác quỷ. Bọn chúng sợ nhất là tiếng hét, chỉ cần hò lên mấy tiếng, chúng tự khắc sẽ tản ra."

Chử Thanh Thu vòng qua một lão nhân tóc bạc thập cổ lai hy, chậm rãi nói: "Bản tôn chưa từng tùy tiện kêu gào."

Nhưng lời còn chưa dứt, phía trước lại chen chúc không lối đi. Chử Thanh Thu bỗng đưa tay lên vai, ngón tay bóp mạnh vào chóp đuôi của Ninh Phất Y. Ninh Phất Y đau nhói, phát ra một tiếng "chít" dài, đám quỷ phía trước lập tức tự động tản ra.

"Chử Thanh Thu!" Ninh Phất Y đau đến khóe mắt rưng rưng, dùng thần thức hét bên tai nàng. Khóe môi Chử Thanh Thu khẽ nhếch, rất khó nhận ra, tựa hồ chẳng nghe thấy gì, cứ thản nhiên bước tiếp.

Hai người men theo đám hồn phách, cuối cùng trông thấy cây Cầu Nại Hà trong truyền thuyết. Mặt cầu rộng hơn xa so với con đường nhỏ lúc trước, nhìn chẳng khác gì một cây cầu bắc qua sông ở nhân gian.

Chính giữa cầu đặt một cái vạc lớn, từ trong vạc tỏa ra mùi hôi khó tả. Từ xa đã nghe tiếng "ục ục", bong bóng đen sì thi thoảng trồi lên mặt nước.

Ninh Phất Y bịt mũi: "Lâu nay chỉ nghe người nói trước khi đầu thai phải uống canh Mạnh Bà, nào ngờ mùi vị thứ này thật sự khó mà khen nổi, chẳng khác gì mùi nấu cứt."

Chử Thanh Thu không đáp lại lời th* t*c ấy, chỉ cứ thế bước lên Cầu Nại Hà. Đám quỷ ở đây rõ ràng khác hẳn lúc còn trên Hoàng Tuyền Lộ, ánh mắt không còn trống rỗng mà giống như người sống, kẻ thì bi thương chết lặng, kẻ thì đau đớn khóc lóc. Chỉ có một vài lão nhân tuổi thọ đã hết là còn giữ được vẻ bình thản.

"Cô nương còn trẻ thế, sao đã chết rồi?" Một bà lão lưng còng tiến lại gần họ, nhe cái miệng móm mém, hiền từ hỏi.

Bà đưa bàn tay khô quắt như vỏ cây, chọc chọc vào bụng lông xù của Ninh Phất Y, thở dài: "Đầu thai mà vẫn không quên mang theo thú cưng, chắc lúc sống cũng là người thiện lương... Tiếc quá."

Ninh Phất Y vội ôm lấy bụng mình.

"Bệnh nặng nên mất." Chử Thanh Thu điềm nhiên nói dối, mặt không đổi sắc.

"Ta đứng ở đây lâu rồi, thấy không ít cảnh bi thương." Bà lão lắc đầu, chỉ về phía trước: "Ngươi xem đứa bé kia, vừa sinh ra đã tật nguyền, bị cha mẹ dìm xuống sông. Còn chàng trai kia, bị quan tham trong trấn chiếm mất ruộng đất, cha mẹ treo cổ, hắn lên kinh kêu oan thì giữa đường bị thổ phỉ đâm xuyên bụng."

Đứa bé nằm trên đất khóc thét, còn chàng trai hồn phách vẫn mang thanh kiếm xuyên ngang thắt lưng, đang uống một bát canh Mạnh Bà.

Thế nhưng, canh vừa vào bụng, hai mắt hắn trợn tròn, đau đớn thảm thiết gào lên, liều mạng rút thanh kiếm khỏi bụng, máu thịt be bét, cảnh tượng ghê rợn chẳng nỡ nhìn.

Đây chính là chuyện mà phán quan từng nhắc, Mạnh Bà thang có vấn đề. Ninh Phất Y và Chử Thanh Thu cùng lúc nhíu mày.

"Xin hỏi Mạnh Bà ở nơi nào?" Chử Thanh Thu hỏi.

"Ngay sau cái vạc kia." Bà lão chỉ về phía chiếc vạc to bằng nửa người. Chử Thanh Thu khẽ nắm ống tay áo, bước lên phía trước.

Càng lại gần, mùi trong vạc càng nồng nặc khủng khiếp. Ninh Phất Y liều mình liếc vào, chỉ thấy cả nồi toàn chất lỏng đen sì sền sệt, bên trong nổi lềnh bềnh vài khúc xương không biết của thứ gì, khiến người buồn nôn.

May mà quỷ hồn không có vị giác, Ninh Phất Y nghĩ bụng. Nhưng dù nhìn kỹ cả nồi, vẫn chẳng thấy Mạnh Bà đâu.

Ngay khi nàng tưởng rằng người sống chẳng thể thấy Mạnh Bà, thì sau vạc bỗng ló ra một bóng người, cao chỉ đến ngang hông Chử Thanh Thu. Dù y phục già dặn nhưng nhìn kỹ lại là một bé gái chừng mười một, mười hai tuổi.

Đây là Mạnh Bà sao? Ninh Phất Y cực kỳ kinh ngạc.

Chử Thanh Thu cũng sững lại, nhưng không để lộ ra, bước tới: "Xin hỏi bát canh Mạnh Bà này..."

"Xin chờ một chút!" Nữ hài vội vàng ngắt lời, bận rộn đến mức áo quần xộc xệch. Nàng kiễng chân lên, đổ một đĩa nhuyễn trùng nhơm nhớp vào vạc, rồi dùng cái muôi khổng lồ khuấy mấy vòng, múc một bát đưa cho Chử Thanh Thu.

*Nhuyễn trùng = động vật thân mềm (sâu, trùng..)

Chử Thanh Thu lặng người, liền chuyển tay đưa bát cho con quỷ đang chờ bên cạnh. Nó nhận lấy, ừng ực uống hết rồi ném bát xuống, lập tức đau đớn gào thét, hai tay cấu xé khuôn mặt như muốn xé rách da thịt, rồi đột nhiên quay người, bất ngờ nhảy xuống Vong Xuyên Hà dưới chân cầu.

Không một gợn sóng, tiếng gào thét của nàng cũng im bặt.

Chử Thanh Thu vốn định đưa tay kéo lại, nhưng bàn tay dừng giữa không trung, trong mắt thoáng lộ vẻ không đành lòng.

Bởi vì một khi quỷ hồn không thể quên chuyện kiếp trước, chính là tuyệt đối không thể bước vào luân hồi, chỉ có một kết cục duy nhất là rơi xuống dòng Vong Xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!