Chương 45: Một mình

Ninh Phất Y vội cúi đầu nhìn xuống thân mình, đập vào mắt toàn là lớp lông bóng mượt. Nàng há miệng nhưng không kêu được tiếng nào, đưa tay ra trước mặt, chỉ thấy một cái móng vuốt phủ lông, đầu móng nhọn hoắt.

Nhìn thế này, cũng chẳng rõ bản thân đã biến thành thứ gì. Nàng liền nhảy lóc chóc đến bên cột đồng sáng bóng trong đại điện, soi bóng mới phát hiện mình đã thành một con sóc chuột hai má căng tròn, phía sau mông còn chổng lên cái đuôi to sụ.

Nàng muốn thốt lên kinh hãi, nhưng chỉ phát ra được tiếng chít chít.

"Phán Quan, đây là ý gì? Đệ tử trong môn ta sao có thể tùy tiện hóa thành súc vật!" Bình Dao trưởng lão giận dữ quát.

"Bình Dao trưởng lão." Mai Thừa Tự vội lên tiếng khuyên can, "Bớt giận."

Bình Dao trưởng lão liếc hắn một cái, đôi môi mỏng mím thành một đường, không nói thêm gì.

"Trưởng lão đừng vội. Tại hạ cũng bất đắc dĩ. Ngài không biết Địa Phủ hiện nay hỗn loạn đến nhường nào, người chết khắp nơi bỗng dưng tăng lên đột ngột, mỗi ngày đều chen chúc xếp hàng dài dằng dặc trước cầu Nại Hà, chật đến mức không còn kẽ hở." Dù gương mặt Phán Quan máu me đáng sợ, nhưng vẫn thấy rõ vẻ khổ sở.

"Hơn nữa, không hiểu sao Mạnh Bà thang cũng xảy ra vấn đề. Người uống vào chẳng những không quên được tiền kiếp, mà còn thêm điên dại, ngày ngày chặn trước giếng Luân Hồi, không chịu đầu thai. Dẫn đến rất nhiều sản phụ ở nhân gian chẳng thể sinh nở, đau khổ tột cùng. Lục giới mệnh mạch tương liên, cứ kéo dài như vậy, e rằng thiên hạ sẽ đại loạn mất thôi."

Phán Quan vừa nói vừa vỗ tay lên đùi.

"Địa Phủ vốn thiếu quỷ sai, cô hồn dã quỷ đều bắt không hết. Ngay cả các Diêm Vương cũng bó tay, bất đắc dĩ mới liều mình lên đây cầu cứu."

"Thật có chuyện ấy ư?" Bình Dao trưởng lão cau mày.

Một bên, Nguyên Minh trưởng lão gật đầu, hiếm khi nghiêm túc đáp: "Không sai. Gần đây rất nhiều đệ tử xuất môn du lịch đã truyền tin về, nói đến chuyện sản phụ khó sinh liên tục xảy ra."

Bình Dao trưởng lão chắp tay sau lưng, trầm ngâm suy nghĩ. Cảnh Sơn trưởng lão lại thắc mắc: "Dạo này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ sau biến cố ở Chiêu Diêu Sơn, lục phái lật tung ba thước đất vẫn không tìm được tung tích Ma Tộc, ngay cả Bồng Lai Cảnh cũng phái người đến mà vẫn bó tay. Chuyện bên kia còn chưa xong, giờ Nhân Giới với Địa Phủ lại bất an như thế..."

Mấy người liếc nhau, không nói thêm gì, rồi cùng nhìn sang Ninh Phất Y.

"Ninh Phất Y, ngươi có nguyện cùng Chử Lăng Thần Tôn đi chuyến này không?" Bình Dao trưởng lão thở dài.

Người ta đã tiền trảm hậu tấu tự ý biến nàng thành sóc rồi, nàng còn mở miệng ý kiến gì được sao? Ninh Phất Y bực bội chít chít hai tiếng, nhưng nghĩ lại, ma quỷ vốn chẳng phân biệt, nàng đến âm tào địa phủ khắp nơi đều là âm khí, biết đâu lại tìm được cơ duyên.

Nghĩ thế, nàng gật gật đầu.

Thấy nàng đồng ý rồi, Phán Quan cao hứng làm cho cái lưỡi dài thêm ra mấy tấc, mũ trên đầu cũng rung lên, hắn nói: "Tại hạ thay mặt Địa Phủ Minh Giới khấu tạ chư vị."

"Đêm nay giờ Tý, tại hạ sẽ quay lại đây. Khi ấy Minh Giới đại môn sẽ mở rộng, cung nghênh nhị vị." Giọng hắn dần dần mờ đi, thân thể xuyên qua tường rồi biến mất.

Sau khi hắn đi rồi, dạ minh châu trên tường bỗng sáng rực, khí âm hàn lạnh lẽo cũng bị hơi ấm thay thế. Thân thể Ninh Phất Y vang lên một tiếng "bốp" rồi biến trở lại nguyên dạng.

Nàng nhổ ra mấy sợi lông sóc chuột dính trong miệng, "phụt phụt" hai tiếng, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Cả thời gian ấy, Chử Thanh Thu vẫn im lặng nhìn nàng. Ngay khi Ninh Phất Y tưởng rằng nàng sẽ mở miệng ngăn cản, đối phương đã xoay người rời khỏi đại điện.

Ngược lại, Bình Dao trưởng lão bước đến bên nàng, nghiêm giọng căn dặn: "Tu vi ngươi còn thấp, mà Địa Phủ Minh Giới lại là nơi tách biệt với ngoại giới. Ngay cả chúng ta cũng chưa từng đặt chân tới. Ngươi phải bám sát Chử Lăng Thần Tôn, thay nàng che giấu thật kỹ dương khí là được rồi, còn những việc khác không cần lo nghĩ."

"Đã rõ chưa?" Giọng nàng nghiêm khắc.

"Vâng." Ninh Phất Y đáp.

"Được rồi, lui xuống chuẩn bị đi. Hôm nay khỏi cần tham gia nghe giảng." Bình Dao trưởng lão nói. Khi Ninh Phất Y lui ra, nàng liếc nhìn khắp đại điện, bắt gặp đôi mắt ẩn dưới cặp lông mày rậm của Mai Thừa Tự đang nhìn nàng chằm chằm, còn Nguyên Minh trưởng lão bên cạnh khẽ ho nhẹ, phe phẩy quạt, lại nháy mắt với nàng một cái.

Ninh Phất Y rời khỏi đại điện.

Chuyện nàng sẽ theo Chử Thanh Thu đến Địa Phủ, nàng không nói với các đệ tử khác, chỉ báo cho Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm biết. Một người lo lắng, một người thì kích động, cả ngày cứ quấn lấy nàng không rời.

"Từ xưa đến nay chẳng mấy ai còn sống mà bước vào Địa Phủ được, nay ngươi lại có thể theo Chử Lăng Thần Tôn cùng đi, nhất định sẽ gặp không ít kỳ duyên!" Liễu Văn Trúc ôm cây chùy ngàn cân, ánh mắt lộ rõ sự hâm mộ. "Giá mà ta cũng được theo, đến lúc giúp Địa Phủ thoát khỏi khó khăn, truyền đến tai cha ta, ông ấy chắc chắn sẽ khen ta một trận."

"Nói thì nói vậy nhưng Địa Phủ vốn là chốn người sống chưa từng đặt chân, trong đó ắt nhiều chuyện quỷ dị. Muội phải hết sức cẩn thận, bám sát Chử Lăng Thần Tôn." Dung Cẩm thì mặt mũi đầy vẻ sầu lo, liên tục dặn dò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!