Chương 44: Lông xù

Chử Thanh Thu đang nửa nằm nửa dựa như bị thứ gì nghẹn trong cổ, che miệng ho khan, ho đến mức con ngươi đọng đầy nước mắt. Giang Ly vội bước lên đỡ nàng, lại bị Chử Thanh Thu giơ tay chặn lại.

"Thất lễ rồi, ta vốn quen miệng đùa giỡn, mong Thần Tôn chớ để trong lòng." Giang Ly vươn tay vỗ lưng nàng, "Bất quá ta cũng không có ý khác, chỉ là thấy thái độ của Thiếu chưởng môn đối với ngài, dường như chẳng giống với lời đồn mà thôi."

Đợi hô hấp ổn định, Chử Thanh Thu mới lắc đầu, ánh đèn lay động trong đáy mắt.

"Nàng hận ta còn không kịp." Nàng nhẹ giọng nói.

"Hôm nay thật đã phiền đến Y Tiên, ngày mai..."

Giang Ly lăn lộn giang hồ bao năm, người nên gặp đã gặp đủ cả. Tuy nàng ưa thích nghe ngóng bí mật, nhưng đương nhiên hiểu rõ có những chuyện không thể hỏi nhiều, thế là liền xách túi đựng đầy ngân châm trên giường: "Thần Tôn cứ yên tâm nghỉ ngơi. Ngày mai ta lại đến, mỗi ngày điều tức kết hợp tắm thuốc, ắt hẳn chưa đến một tháng là có thể khỏi hẳn."

Dứt lời nàng liền hành lễ, theo tiên thị dẫn đường trở về khách phòng. Chử Thanh Thu ngẩn người một hồi, mới quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Dưới lầu tối đen, đã chẳng còn bóng người.

Ninh Phất Y quả thực đã quanh quẩn ngoài cửa một lúc, muốn nghe ngóng tình trạng của Chử Thanh Thu. Đợi đến khi trên khung cửa sổ kia rốt cuộc in lên bóng người, nàng mới khẽ thở ra rồi rời khỏi Tĩnh Sơn Cung.

Trăng sáng sao thưa, ngoại trừ Tĩnh Sơn Cung vốn không thích thắp đèn, những cung các đình lầu khác đều rải rác ánh sáng, hắt qua bóng cây, dịu dàng tĩnh mịch.

Ninh Phất Y đã ngủ đủ suốt mấy ngày mấy đêm qua, giờ chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Nàng không vội quay về Châu Quang Các, mà rẽ sang Tàng Thư Các tên là "Đọc Không Nổi", định lật xem có cổ tịch nào ghi chép về Ma Tộc hay không.

Đời trước nàng tuy tu ma nhưng khi ấy Ma tộc đã sớm chia năm xẻ bảy, chẳng còn vẻ huy hoàng như mấy vạn năm trước khi Quân Mặc Lan còn tại thế. Mãi đến khi xuất hiện Tru Thiên Thần Ma là nàng, Ma tộc mới bắt đầu chấn hưng trở lại.

Hiện nay Ma tộc vẫn còn suy vi, mà về sau trong cả ma quật cũng chẳng có kẻ nào đủ sức sánh với nàng. Bởi vậy nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, Ma tộc trong Thần Vẫn kia rốt cuộc từ đâu mà đến.

Tàng Thư Các rất tĩnh lặng, là một lầu các ba tầng. Bước vào cửa liền thấy giá sách cao mấy trượng, từ trái sang phải xếp bốn dãy, lên đến tận trên cao mà mắt thường khó thấy rõ, muốn tra xem chỉ có thể trèo lên thang gỗ.

Trên tường và giá sách đều khảm dãy trường minh đăng bằng đồng xanh, soi tỏ từng quyển sách.

Ninh Phất Y theo phân loại tra tìm đã lâu, đôi khi cũng tìm được vài cuốn bí quyển của Ma tộc, nhưng đều nói từ giữa chừng, chẳng có điều gì nàng chưa biết.

Trăng dần bị mây che khuất, nàng đọc đến hoa mắt chóng mặt, đành đặt thẻ tre xuống, xoa xoa đôi mắt.

Đúng lúc ấy chợt vang lên một tiếng động. Lòng nàng khẽ rung, lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh, nơi ấy lộ ra một góc vạt áo. Nàng tìm sách lâu như vậy mà chẳng hề nhận ra, chứng tỏ tu vi của đối phương ắt trên nàng rất xa.

"Ai đó?" Nàng hạ giọng hỏi.

Không ai đáp lời nàng, chỉ có một cây phất trần lăn lông lốc, dừng lại phía sau giá sách.

Thần Kiếm đúng lúc xuất hiện trước mặt nàng. Ninh Phất Y đưa tay nắm lấy, từng bước đi tới. Người trốn sau giá sách rốt cuộc chậm rãi hiện ra, một thân vải thô, râu tóc bạc trắng che kín mặt, đang dựa vào tường duỗi thẳng hai chân, ngủ say chẳng biết trời đất.

Ninh Phất Y thở phào một hơi, ném Thần Kiếm trở lại, cúi nhặt cây phất trần đặt sang một bên.

Thủ tịch trưởng lão bỗng ngáy dài một tiếng, hừ hừ mở mắt, đôi mắt vẩn đục liếc thấy Ninh Phất Y, bỗng lộ ra hàm răng đen sạm: "Tiểu Trường Phong à."

Ninh Phất Y khựng lại, lắc đầu: "Trưởng lão, ta là Ninh Phất Y, không phải Ninh Trường Phong."

"Trường Phong đâu?" Thủ tịch trưởng lão mơ mơ màng màng hỏi.

"Mẫu thân đã tiên thăng rồi." Ninh Phất Y kiên nhẫn đáp.

"Ồ..." Thủ tịch trưởng lão tuổi tác đã rất cao. Ông mở mắt, ngây ra một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh táo, đưa tay vuốt hai lượt bộ râu, chậm rãi ngồi dậy.

"Sao người lại ngủ ở đây?" Ninh Phất Y không nhịn được mà hỏi. Đời trước Thủ tịch trưởng lão cũng thường hôn mê hoặc bế quan, thời gian tỉnh táo chẳng nhiều. Bởi vậy nàng thật ra rất ít tiếp xúc, chỉ biết ông sống đã rất lâu rất lâu năm. Đến khi nàng thành ma, vị trưởng lão này mới rốt cuộc tiên thăng.

"Ừm, ta vừa mơ thấy vài chuyện thời mẫu thân ngươi còn trẻ, khi ấy lão phu cũng coi như nửa vị sư phụ của nàng." Đại trưởng lão cúi người, chậm rãi cầm lấy cây phất trần cài lên bên hông, mí mắt nặng nề nâng lên nhìn Ninh Phất Y: "Ngươi quả thật rất giống mẫu thân ngươi, nhìn thoáng qua khiến lão phu nhận nhầm."

Ninh Phất Y không nói gì, chỉ khẽ sờ lên gương mặt mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!