Chương 43: Thích

Từ xưa đến giờ, nhân kiếm hợp nhất đã là chuyện cực kỳ khó, nào ngờ thanh Thần Kiếm này lại còn biết tự mình hành động theo ý nàng. Ninh Phất Y muốn ngăn cũng chẳng kịp, đành xấu hổ lúng túng nép sau thân cây.

Sắc mặt Chử Thanh Thu phức tạp, nàng buông tay xuống, Ninh Phất Y liền cảm giác có người nắm lấy cánh tay mình, vừa kéo vừa lôi, trực tiếp lôi nàng ra khỏi gốc cây. Thế là Ninh Phất Y sáng rỡ bại lộ thẳng vào tầm mắt của Chử Thanh Thu, nàng giả vờ thản nhiên ho khẽ một tiếng: "Thần Tôn, ta đang luyện kiếm thôi mà."

"Ồ?" Chử Thanh Thu nhấn giọng, đôi mắt đào hoa bình thản nhìn xem nàng, "Luyện kiếm sao không đi ra sau núi, mà lại luyện đến tận chân núi thế này?"

"Chỗ này..." Ninh Phất Y hất mấy lọn tóc rối, đảo mắt nhìn quanh một vòng, gượng ép nói ra một câu, "Phong cảnh đẹp."

Chử Thanh Thu không nói tin cũng chẳng nói không tin. Nàng hơi hé môi, phân phó Thu Diệc đang còn không biết đã xảy ra chuyện gì đứng bên cạnh: "Đi, đỡ người dậy."

"Vâng." Thu Diệc đáp, còn trừng Ninh Phất Y một cái, rồi vội vàng bước vào bụi cỏ, nắm lấy cánh tay vị nữ tử vừa ngã để đỡ nàng ta đứng lên.

Nữ tử kia rõ ràng vừa bị Thần Kiếm gõ cho choáng váng. Nàng loạng choạng một hồi mới hồi thần, đưa tay gỡ mấy cọng cỏ khô vương trong tóc, gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Thần Tôn nghênh đón thật làm người ta khó quên."

Nói rồi, nàng kéo ra từ trong bụi một mảnh lụa nhàu nát, khẽ vân ve trong tay, tấm lụa lập tức trở lại nguyên trạng, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay nàng.

"Đệ tử trong môn chưa tinh thông kiếm thuật, thật thất lễ." Chử Thanh Thu lắc đầu, ánh mắt không kìm được rơi xuống vầng trán ửng đỏ của nữ tử kia, "Vết thương này..."

"Vết thương nhỏ thôi." Nữ tử chẳng mấy bận tâm, vẫy tay một cái, không biết từ đâu lấy ra lọ thuốc bôi lên, trán nàng lại nhẵn nhụi như cũ. Nàng còn nháy mắt với Chử Thanh Thu một cái.

Còn bắn cả mị nhãn nữa chứ! Ninh Phất Y nhìn mà mí mắt giật liên hồi.

Gió vút ngang qua chân trời, một luồng sáng giống như từ trăm dặm ngoài xa lóe lên, nhắm thẳng đầu nữ tử kia mà lao tới. Ninh Phất Y vội nhảy lên giữa không trung, chụp lấy Thần Kiếm đang định đánh tiếp. Một người một kiếm giằng co kịch liệt, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Nữ tử kia ôm ngực né sang bên, đôi mắt to nhìn lúc thì Chử Thanh Thu, lúc thì Ninh Phất Y, trong lòng còn sợ hãi chưa tan.

"Tương Tư!" Cuối cùng Ninh Phất Y quát lên, dùng sức nhét nó vào Nhất Niệm Châu, trận náo loạn này mới chịu kết thúc.

"Phương thức luyện kiếm của quý phái thật đặc biệt." Nữ tử lại mỉm cười, bàn tay mềm mại đặt lên ngực, tò mò liếc nhìn Ninh Phất Y, nhưng rất nhanh chuyển tầm mắt đi, "Vừa nãy đang nói dở, Thần Tôn..."

"Được." Chử Thanh Thu chẳng buồn để ý Ninh Phất Y, khẽ đáp rồi đưa tay về phía nữ tử kia.

Lần này gần hơn, mới nhìn rõ không phải hai người đang v**t v* tay nhau, mà là ngón trỏ đặt lên cổ tay, vài sợi tơ bạc xuyên vào làn da, dò xét mạch tượng.

Thì ra là bắt mạch... Ninh Phất Y biết mình nhìn nhầm, gò má hơi đỏ lên, vội dời ánh mắt.

"Ngươi luyện kiếm xong chưa? Sao còn chưa đi?" Thu Diệc bên cạnh mở miệng châm chọc.

"Ta không đi đó." Ninh Phất Y cười nhạt, mắt thấy Thu Diệc sắp cãi nhau tiếp, Chử Thanh Thu lại chau mày liếc cả hai một cái, Thu Diệc lập tức im bặt.

Khi những sợi tơ bạc cắm sâu hơn, nụ cười của nữ tử dần biến mất, sắc mặt nàng trở nên khó coi, ánh mắt thoáng do dự nhìn sang Ninh Phất Y và Thu Diệc.

"Hai người các ngươi, quay về đi." Chử Thanh Thu ra hiệu.

"Còn không mau đi." Thu Diệc kéo phắt Ninh Phất Y, dù không cam lòng nhưng cũng lôi nàng đi xa vài trượng, lúc này mới tìm một chỗ ẩn thân, dựng tai lên nghe lén.

"Nàng là ai vậy?" Ninh Phất Y nhíu mày, nhìn hai người đối diện xa xa, hỏi.

"Một trong tứ đại thế gia, Giang Ly của Vu Sơn Giang thị." Thu Diệc đáp khẽ.

Vu Sơn Giang thị là thế gia duy nhất trong tứ đại thế gia chuyên tu y thuật trị liệu, có hàng trăm chi mạch trải khắp tứ hải bát hoang. Người Giang gia không ai không học y, tuy đa số tu vi chỉ quanh quẩn cảnh giới Tiên Thân, nhưng nhờ ân đức cứu người nên thanh danh vang dội khắp giang hồ.

Còn cái tên Giang Ly này, Ninh Phất Y cũng từng nghe qua, là y tiên cao minh nhất Giang thị, chỉ cần bệnh nhân chưa tuyệt khí, đến tay nàng đều có thể giành lại một tia sinh cơ.

Ninh Phất Y "ồ" một tiếng.

Bên kia, Giang Ly lúc này mới thu lại tơ bạc và bàn tay, mở miệng: "Thần Tôn kỳ kinh bát mạch đều đã bị ma khí tổn thương. Tuy tạm thời chưa nguy đến tính mạng, nhưng tiên mạch vỡ vụn như bông, nếu không mau mau tu dưỡng và chữa trị, e rằng sẽ mất mạng."

"Ngoài ra..." Giang Ly chần chừ một chút, "Ta còn phát hiện trong cơ thể Thần Tôn có một vết thương khác, dường như đã tồn tại một thời gian, tựa như do lực lượng nào đó phản phệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!