Chương 41: Tương tư

Mùi máu tươi nhàn nhạt lan dọc theo cánh môi, Ninh Phất Y còn chưa kịp truyền xong một hơi, đã bị một bạt tai giáng xuống mặt, sau đó bị người mạnh mẽ đẩy ra.

Tuy gọi là một cái tát, nhưng lực chẳng khác gì muỗi đốt, chẳng đau chút nào, song cũng đủ khiến nàng sững sờ.

Chỉ thấy nữ nhân vốn đang mê man bất tỉnh kia chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi mắt thu thuỷ chứa đầy kinh ngạc và tức giận.

"Ngươi đang làm gì vậy!" Nàng quát.

Ninh Phất Y sờ sờ môi: "Ngươi chưa chết à?"

"Ai nói với ngươi ta chết rồi?" Chử Thanh Thu lấy tay áo lau vết máu bên môi, ra tay rất mạnh, như muốn xoá sạch hơi thở của Ninh Phất Y trên đó.

Nhìn thấy hành động của nàng ta, trái tim đang hoảng loạn của Ninh Phất Y cũng tạm ổn lại, nhưng vành tai nàng lại khẽ nóng lên, nàng vội vàng lui ra xa khỏi người Chử Thanh Thu, lầm bầm: "Ai bảo ngươi đột nhiên không còn khí tức, uổng công ta còn truyền khí cho ngươi nữa cơ đấy, cứ như ta cam lòng lắm vậy."

Chử Thanh Thu tóc tai rối loạn, tay áo che đi nửa khuôn mặt, chẳng rõ thần sắc, chỉ lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ Vân Tế Sơn Môn chưa từng dạy ngươi thế nào là Quy Tức công sao?"

Khi trọng thương có thể dùng Quy Tức để điều dưỡng, là cách nhanh nhất khôi phục tiên mạch và khí huyết.

"Dĩ nhiên là từng dạy, nhưng trước khi ngươi Quy Tức, chí ít phải báo một tiếng chứ." Ninh Phất Y uể oải đáp rồi ngồi bệt xuống đất, dịch sang bên cạnh, ngồi song song với Chử Thanh Thu.

Trong điện trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên Chử Thanh Thu khẽ cất tiếng: "Xin lỗi."

Ninh Phất Y có chút bất ngờ, phải biết rằng muốn nghe một lời xin lỗi từ miệng Chử Thanh Thu, còn khó hơn lên trời.

"Thôi bỏ đi, cũng chẳng sao." Ninh Phất Y thở dài, "Dù sao chết sớm hay chết muộn thì cũng là chết. Ngươi nói đúng, phía trước đã không còn đường."

Trải qua chừng ấy khổ sở, giờ phút này đã hoàn toàn kiệt sức ngồi bệt xuống, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, lúc này mới cảm nhận rõ rệt thân thể mệt mỏi. Ninh Phất Y dù sao cũng chỉ là thân phàm, lại chưa có tích cốc, giờ đây cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt liền dần nặng trĩu.

Nàng dựa vào tảng đá sau lưng, vừa ngơ ngẩn nhìn hai bộ thi thể trước mặt, vừa gật gù lim dim, chẳng bao lâu sau, đầu nàng nghiêng hẳn sang một bên, suýt chút nữa là đập xuống đất.

Bên cạnh bỗng có một bàn tay vươn ra đỡ lấy gò má nàng, Ninh Phất Y l**m môi một cái, tiếp tục ngủ say trong lòng bàn tay ấy.

Chử Thanh Thu chau mày nhìn nàng, lắc đầu khẽ than: "Đúng là tính trẻ con, thời điểm nào cũng ngủ được." Đôi mắt nàng rũ xuống, nhưng không rút tay về, cũng chẳng đánh thức Ninh Phất Y, cứ để mặc nàng ngủ yên giấc.

Không rõ qua bao lâu, tay Chử Thanh Thu bắt đầu tê mỏi. Nàng chần chừ một chút, rồi bỗng nghiêng người, để Ninh Phất Y dựa vào vai mình.

Hơi thở thiếu nữ đều đều, vang lên tiếng ngáy nho nhỏ như mèo con, hơi ấm từ gò má nàng truyền qua lớp áo mỏng nơi bờ vai.

Chử Thanh Thu nhìn nàng một lúc, ánh mắt bất tri bất giác hạ xuống, rơi vào đôi môi anh đào của đối phương. Cánh môi kia nhìn đã thấy mềm, chạm vào... quả nhiên cũng rất mềm...

Nàng đột nhiên siết chặt lòng bàn tay, cho đến khi lòng bàn tay đau nhói, mới vội vã dời ánh nhìn, nhắm mắt vận công, khiến thân thể lạnh băng dần trở nên ấm áp.

Chừng nửa canh giờ sau, Ninh Phất Y mới tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi trong người đã vơi đi nhiều. Nàng duỗi người một cái, đầu hơi cử động, mới phát hiện mình đang gối trên vai Chử Thanh Thu. Động tác nàng chợt cứng lại, rồi mới rón rén nhấc đầu lên.

Chử Thanh Thu vẫn đang nhắm mắt vận công, không nói một lời.

Chắc là do mình ngủ quên, rồi không giữ được tư thế... Ninh Phất Y xoa xoa mũi. Nhưng Chử Thanh Thu vậy mà không đánh thức nàng, còn để yên cho nàng ngủ, thật khiến người ta không khỏi bất ngờ.

Dù thế nào, người sau khi tỉnh dậy mới có khí lực. Ninh Phất Y thở ra một hơi thật dài, chống tay vào tảng đá đứng dậy, tiếp tục lần mò trong đống đá vụn, cố gắng tìm kiếm chút manh mối.

Chử Thanh Thu mở mắt, lặng lẽ nhìn bóng lưng Ninh Phất Y. Tiên lực cạn khô trong thân thể đã hồi phục được đôi chút. Nàng giơ tay lên, đầu ngón tay tỏa ra một ánh sáng nhạt, ánh sáng ấy bay về sâu trong đống phế tích, rồi dừng lại trên một bức tường đã đổ.

Sau đó, nàng cắn răng chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, gắng gượng đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn làm cho thân hình liền nghiêng ngả, suýt nữa thì ngã xuống.

"Sao vậy?" Ở không xa, Ninh Phất Y nghe tiếng liền chạy đến, thấy nàng vậy mà đã đứng lên, lập tức nắm lấy cánh tay đỡ nàng quay trở lại, chau mày nói: "Ngươi bị thương nặng như thế còn cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì?"

"Ngươi đang tìm thứ gì?" Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy đốm sáng ở phía xa, liền không nói thêm nữa, cơ thể hóa thành luồng sáng lao tới nơi đó, cúi người đẩy tấm đá ra, bế lên một con Bạch Lân lấm lem bùn đất.

Bạch Lân thở yếu ớt, khẽ r*n r*, cái đầu lông xù dụi vào cánh tay Ninh Phất Y, nhìn mà khiến người ta đau lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!