Chương 39: Thần kiếm

Hành động của Ninh Phất Y đến quá bất ngờ, Chử Thanh Thu chỉ cảm thấy dưới chân bỗng nhẹ bẫng, đến khi kịp phản ứng thì đã rơi vào lòng thiếu nữ, nhất thời mặt mày bốc lên một tầng mây mù, vừa định mở miệng quát mắng thì đã bị tiếng "suỵt" của Ninh Phất Y cắt ngang.

"Chung quanh đây có Ma Tộc, chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính sau." Ninh Phất Y vừa nói, vừa che giấu khí tức, sải bước chạy về phía cuối thạch thất.

Mũi chân nàng khẽ chạm vào phiến đá lồi trên mặt đất, cánh cửa đá phía trước liền lặng lẽ mở ra.

Ninh Phất Y nhanh chóng lao khỏi thạch thất, bên ngoài là một hành lang rộng lớn. Qua những bức bích họa phủ đầy bụi, có thể thấy nơi này năm xưa từng lộng lẫy huy hoàng, chỉ là sau mấy vạn năm, ánh vàng son nay đã bị năm tháng phủ mờ.

Chử Thanh Thu rúc trong lòng thiếu nữ, thân thể theo từng bước chạy mà chao đảo, bất đắc dĩ đưa tay bám lấy vai nàng, rồi lập tức nhắm chặt mắt lại, không muốn tưởng tượng cảnh mình bị Ninh Phất Y bế lấy ra sao.

Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, tuy tuổi còn nhỏ, song cánh tay của Ninh Phất Y lại vừa mềm mại vừa vững vàng.

Vì thế nàng không nói gì thêm, cũng không vùng vẫy.

Ninh Phất Y dựa theo ký ức mơ hồ, dẫn nàng vòng vèo qua hành lang ngoằn ngoèo, đến khi mũi chân phải điểm vào cơ quan, nàng lập tức xoay người bước vào một mật thất.

Kiếp trước, chính tại nơi này nàng từng trốn thoát khỏi Thánh nữ Chiêu Diêu.

Cửa mật thất vừa khép lại, Ninh Phất Y liền đặt Chử Thanh Thu xuống đất. Dù thân thể tiên nhân có mạnh mẽ hơn người thường, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là thiếu nữ, không thể ôm một nữ nhân trưởng thành quá lâu.

Chử Thanh Thu cắn môi chịu đau, vừa chạm đất đã vội quay đầu sang bên, như thể không muốn nhìn thấy mặt Ninh Phất Y.

Ninh Phất Y cũng mặc kệ nàng, chỉ cúi đầu xem xét vết thương, rồi bắt đầu lần mò trong Nhất Niệm Châu, cuối cùng lấy ra một chiếc bình lưu ly, chính là thánh thủy nàng giành được trong lần tỉ thí hôm trước.

Sau đó nàng định cởi y phục Chử Thanh Thu, lại bị một chưởng vỗ tới, mu bàn tay lập tức đau rát.

"Thần Tôn đại nhân." Ninh Phất Y hơi bất đắc dĩ, "Ta chỉ muốn trị thương cho ngươi, chứ không có ác ý gì."

"Bản tôn không cần người khác trị thương." Chử Thanh Thu hạ giọng đáp, định với tay lấy bình lưu ly, nào ngờ vừa nhấc tay lên, máu tươi cùng với ma khí liền trào ra ồng ộc.

Nàng lập tức thở hổn hển một tiếng, ngửa đầu tựa lưng vào vách tường, cần cổ trắng ngần rịn ra từng giọt mồ hôi.

"Ngươi cố chấp cái gì." Ninh Phất Y vẫn ngồi xổm tại chỗ, giờ phút này không có người ngoài, nàng cũng chẳng buồn giả bộ cung kính, giơ tay đoạt lại bình lưu ly.

Chử Thanh Thu lần này không nói gì nữa, chỉ quay đầu sang bên, để lộ một nửa gò má.

Ninh Phất Y dùng một tay cởi y phục của nàng, thân thể vốn luôn được che đậy kín đáo nay rốt cuộc cũng lộ ra đường cong. Động tác của Ninh Phất Y khựng lại trong chốc lát, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng từng thấy trong ảo cảnh hôm đó.

Nàng vội nhắm mắt, cố gắng xua tan hình ảnh kia đi.

Đợi đến khi đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nàng mới mở mắt ra lần nữa, nhưng không tiếp tục động tay, mà biến ra một con dao nhỏ sắc bén, từ từ cắt phần y phục quanh vết thương, lộ ra làn da bên trong đã thấm đẫm máu.

Không rõ bị vật gì làm bị thương, nhưng vết thương kia nặng đến kinh người, chỉ cần cao thêm một tấc nữa e là đã tổn đến mệnh mạch. Ninh Phất Y thầm sợ, vội đổ thánh thủy lên làn da bị rách.

Chử Thanh Thu bỗng bật ra một tiếng rên đau nghẹn ngào, nàng chợt vươn tay ra như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Ninh Phất Y trong lúc nhất thời nóng đầu, liền đưa tay mình ra, cổ tay lập tức bị siết chặt.

Mồ hôi ẩm ướt trượt qua da, mang theo nhiệt độ từ cơ thể nữ tử, cảm giác rõ ràng đến nỗi khiến tay Ninh Phất Y suýt run, nhưng cuối cùng nàng vẫn ổn định lại, không làm đổ thánh thủy.

Đây không phải lần đầu nàng thấy Chử Thanh Thu bị thương, thế nhưng lần này tâm tình lại hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt nàng dừng nơi chiếc cổ ướt đẫm mồ hôi của Chử Thanh Thu, rồi dần dần ngước lên, đôi môi xinh đẹp kia bị hàm răng cắn chặt, đôi mắt đào hoa cũng nhắm nghiền như đang cố nhẫn nhịn.

Ninh Phất Y thu lại ánh nhìn, cúi đầu cẩn thận trị thương.

Vết thương ấy quả thực rất nặng, nhưng may mắn thay thánh thủy quả thật linh nghiệm. Ma khí nhanh chóng bị đẩy lùi, làn da dưới mắt thường có thể thấy rõ đang lành lại, cuối cùng trở nên mịn màng như ngọc.

Ninh Phất Y lại lục lọi trong Nhất Niệm Châu, hỏi: "Ngươi có muốn y phục không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!