Chương 38: Ôm

Lời vừa dứt, cảm giác đau rát như bị cuồng phong cắt xé trên mặt nàng bỗng chốc biến mất, thay vào đó là làn gió dịu nhẹ như len lỏi giữa rừng xanh. Một vạt áo lướt qua chóp mũi, hương lạnh thanh khiết ùa tới, che khuất mùi máu tanh nồng nặc khắp đất trời.

Con thỏ trong tay vẫn giãy dụa, Ninh Phất Y chậm rãi mở mắt, đầu tiên đập vào mắt nàng là ánh sáng trắng chói lòa, sau đó dần trở nên dịu dàng. Từng cánh lông vũ nhàn nhạt rơi đầy trời, rải xuống bờ vai người đứng trước mặt.

Chử Thanh Thu quay lưng về phía nàng, trong tay Bạch Cốt đã hóa thành Bạch Ngọc Côn, vừa quét ra một luồng cuồng phong, mười mấy đệ tử Quỷ Kiến Tông quanh đó lập tức bị hất văng, lăn lộn ra xa. Hắc vụ và sương máu cũng bị thổi bay sạch sẽ.

Hơi thở Ninh Phất Y dần ổn định, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Chử Thanh Thu, trong lòng thoáng chốc ngây dại.

Vừa rồi gọi tên Chử Thanh Thu hoàn toàn là phản xạ vô thức, lúc này mới kịp nghĩ lại: Nhất NIệm Châu này là Chử Thanh Thu đưa cho nàng, vậy thì Mộng Yểm Thú kia hẳn cũng là thủ bút của nàng ấy.

"Thần... Thần Tôn?" Các đệ tử Vân Tế Sơn Môn đang co ro dưới đất ngẩng đầu, vừa thoát khỏi cõi chết, vừa vô cùng kinh hãi.

"Còn không mau đứng dậy." Chử Thanh Thu lạnh lùng lên tiếng, rồi hai tay kết lại trước ngực thành hình đóa hoa. Ngay lập tức, hàng ngàn sợi tơ bạc từ tay áo nàng phóng ra, chui vào thức hải của các đệ tử Quỷ Kiến Tông. Mấy kẻ ấy lập tức gào thét thảm thiết, khói đen tuôn ra từ miệng mũi, tụ thành một đoàn, bỏ chạy về phía rừng rậm.

Nhưng ngay tức khắc, Bạch Cốt bay ra, đánh tan đoàn hắc khí, tiêu tán không còn gì nữa.

Thấy ma khí bị trừ khử, những đệ tử khác vội vàng bò dậy, mặt mày vẫn chưa hết sợ hãi. Có hai tên đệ tử Nam Uyển bị thương nặng, đồng môn lúng túng dìu đỡ.

"Đa tạ Thần Tôn cứu mạng..." Hồng Ảnh kéo lê trọng kiếm, vẫn chưa hết bàng hoàng: "Vì sao trong Hỗn Độn Cảnh lại có ma tộc xông vào? Ta phải báo tin ra ngoài, nếu không sẽ còn nhiều đệ tử gặp nạn!"

Nói đoạn, hắn gỡ ngọc bài truyền âm bên hông. Nhưng ngọc bài lẽ ra phải lóe linh quang nay lại tối om, mặc hắn lắc thế nào cũng không phát ra được tín hiệu gì.

"Chuyện gì thế này!" Hồng Ảnh ngẩn người.

"Còn có thể là gì, Hỗn Độn Cảnh đã bị phá hỏng rồi." Ninh Phất Y từ đầu vẫn đứng cuối hàng bỗng mở miệng. Nàng thả con thỏ vào lại Nhất Niệm Châu, lau đi lớp sương máu không biết đã bắn lên mặt từ lúc nào.

Hồng Ảnh kinh ngạc nhìn nàng.

"Đám ma tộc này đến đây để làm gì? Nơi này vốn là Thần Chỉ, ma bình thường khó mà tiến vào, sao lại có thể xông được vào Hỗn Độn Cảnh?" Dung Cẩm mang cái chân bị thương cũng tập tễnh bước lại gần, "Chẳng lẽ là để báo thù các tiên môn?"

"Nếu là báo thù tiên môn, giết đệ tử là đủ, cần gì phải cướp đoạt thú thạch?" Hồng Ảnh càng nghĩ càng không hiểu.

Ninh Phất Y nhận ra Chử Thanh Thu vẫn chưa lên tiếng, chỉ hơi khép mắt, như đang cảm ứng điều gì.

"Những thú thạch này vốn chỉ là giả, không thể dùng để tu luyện..."

"Nhưng lại có thể mở ra Thần Vẫn." Ninh Phất Y đột nhiên lên tiếng, lập tức hút trọn ánh nhìn của mọi người.

Nghe vậy, sắc mặt ai nấy đều đại biến, vừa định mở lời, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội, khiến bọn họ loạng choạng ngã nghiêng, liên tiếp hét lên thất thanh.

Phùng Ca bỗng chỉ tay về phía chân trời, kinh hãi kêu lên: "Trời ơi, mau nhìn kìa!"

Chỉ thấy bầu trời vốn còn xanh biếc bỗng như tờ tuyên chỉ bị lửa bén, bùng lên từng đốm lửa dữ dội, đông tây nam bắc đều như thế. Những nơi bị lửa thiêu qua để lộ ra sắc đen kịt, thứ đen ấy chẳng giống đêm tối, mà là màu của tử vong.

"Hỗn Độn Cảnh sắp sụp đổ rồi!" Có người xé họng thét lên. Trong rừng rậm vang vọng tiếng hò hét khắp nơi, hiển nhiên đệ tử các môn phái khác cũng đã phát hiện dị biến, ai nấy hoảng loạn chạy về phía trung tâm.

Ngọn lửa càng lúc càng cháy dữ dội, rừng rậm xanh um cũng bị bùng lên thành biển lửa. Toàn bộ Hỗn Độn Cảnh thu nhỏ với tốc độ kinh hoàng, không ngừng ép lại về phía đám người, như muốn nuốt chửng tất cả.

Vị trí Vân Tế Sơn Môn đang ở đúng trung tâm, chỉ thấy từ bốn phương tám hướng chen chúc vô số đệ tử chạy tới, mặt mày đều hoảng loạn thất sắc.

"Thần Tôn, phải làm sao đây!" Hồng Ảnh cũng mất hết vẻ trầm ổn thường ngày, giọng nói biến dạng vì sợ hãi.

"Đừng la nữa, bọn chúng đã cắt đứt liên hệ giữa nơi này và ngoại giới. Gọi tất cả mọi người dùng tiên lực ngăn cản Hỗn Độn Cảnh sụp đổ." Chử Thanh Thu bỗng mở mắt, thanh âm bình tĩnh. Nàng đột nhiên vút lên không, vạt áo tung bay trong cuồng phong tựa đóa sen tứ tán rời rạc.

Đồng thời, vạn trượng bạch quang từ quanh thân nàng lan tỏa, soi rọi phần còn lại của Hỗn Độn Cảnh sáng như giữa trưa. Ngọn lửa đang hừng hực kia bị ánh sáng che phủ, tốc độ thiêu đốt chậm hẳn đi.

"Là Chử Lăng Thần Tôn!"

Trong đám đông chen lấn có người hô lên. Những đệ tử đang tuyệt vọng hoảng sợ liền thở phào, vẻ hoang mang trên mặt tạm thời biến mất. Ai nấy lập tức ngoan ngoãn vận dụng tiên lực, hàng ngàn đạo ánh sáng đâm xuyên vào hư không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!