Trận tỷ thí này liền kết thúc trong cục diện hỗn loạn như vậy. Hai mươi tám đệ tử vùng vẫy thoát ra khỏi ảo cảnh được các môn phái tương ứng đỡ dậy đưa về, lão giả râu trắng tuyên bố Vân Tế Sơn Môn giành chiến thắng, cung kính dâng Thánh Thủy lên bàn của chưởng môn.
Nhân tiện, ông cũng gửi lời xin lỗi đến các môn phái chưa rõ đầu đuôi sự tình, nói rằng đêm nay sẽ chuẩn bị rượu ngon món lạ độc nhất của Chiêu Diêu Sơn để chiêu đãi chúng nhân, mong mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tiếp tục tham gia Chiêu Diêu đại hội.
Vậy nên nơi đây liền tan cuộc trong cảnh huyên náo, các vị chưởng môn được lão giả râu trắng đích thân dẫn về nghỉ ngơi ở Đào Hoa Nguyên, còn những đệ tử khác thì tản ra như chim muông, ríu rít kéo nhau xuống núi.
Ninh Phất Y đi về phía Vân Tế Sơn Môn, dọc đường thu hút vô số ánh nhìn, có dò xét, có khinh thường, cũng có ngưỡng mộ nhưng nàng đều không để tâm.
"Phất Y, chắc mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Còn chưa đợi các trưởng lão khác mở lời hỏi han, Nguyên Minh trưởng lão đã tươi cười nói, đồng thời đưa cho nàng bình ngọc đựng Thánh Thủy trong tay, "Cái này của ngươi."
"Đa tạ Nguyên Minh trưởng lão." Ninh Phất Y nhận lấy Thánh Thủy, mỉm cười với ông, sau đó gật đầu với các trưởng lão khác, liền nhấc chân bước qua họ, nhập vào hàng đệ tử.
"Y Y, bên này!" Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm vội vẫy tay gọi nàng. Ninh Phất Y chạy mấy bước về phía họ, trên đường có vài đệ tử chặn lại tò mò hỏi han, nhưng nàng đều lấy cớ vừa thoát khỏi ảo cảnh, thân thể khó chịu để thoái thác, né tránh rồi trở lại bên cạnh bằng hữu.
"Đi thôi, chúng ta về trước." Dung Cẩm kéo nàng nhảy xuống đài cao, tránh khỏi ánh mắt hiếu kỳ của đồng môn, ba người bước nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ lại mọi người phía sau, đi xuống bậc thềm trắng của Chiêu Diêu Sơn.
Tâm trí Ninh Phất Y vẫn mãi quanh quẩn hình ảnh trong ảo cảnh vừa rồi, thành ra suốt dọc đường đều thất thần. Mãi cho đến khi bị Liễu Văn Trúc vỗ một cái lên vai, nàng mới giật mình tỉnh lại.
"Y Y, lúc nào mà ngươi và Thần Tôn lại thân thiết đến vậy? Ta vốn nghĩ người được gọi vào sẽ là ta hoặc Dung Cẩm sư huynh, sao lại thành Thần Tôn được?" Liễu Văn Trúc mím môi anh đào, lời nói dịu dàng, nhưng lại mang theo mấy phần uất ức.
Ninh Phất Y nhất thời không biết nên giải thích ra sao, may có Dung Cẩm bên cạnh lên tiếng gỡ rối: "Ta đoán là do như các trưởng lão nói, Mộng Yểm Thú lần này có trục trặc."
"Vậy sao..." Liễu Văn Trúc bĩu môi, "Thế trong đó các ngươi đã trải qua chuyện gì?"
"Chỉ là dẫn người vào ký ức đau đớn và quý giá nhất thôi, vài trò vặt, chẳng khó gì." Ninh Phất Y cười hồn nhiên, song Dung Cẩm và Liễu Văn Trúc liếc nhìn nhau, ăn ý mà không hỏi thêm gì nữa.
Ký ức đau thương... không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì. Liễu Văn Trúc chợt thấy thương xót, liền siết tay Ninh Phất Y chặt hơn một chút.
Ba người vừa chậm rãi bước xuống bậc đá, phía sau liền vang lên tiếng bước chân rộn ràng. Mấy đệ tử Đông Uyển do Phùng Ca dẫn đầu đi xuống theo lối bậc thang, ba người họ nghiêng người nhường đường, ai ngờ Phùng Ca vừa đi ngang qua lại khẽ hừ một tiếng đầy khinh miệt.
Chớp mắt, đám người kia chỉ còn lại bóng lưng. Liễu Văn Trúc cau mày nhìn theo, bất bình nói: "Ta thật không hiểu nổi rốt cuộc là vì sao. Bình thường Phùng Ca sư tỷ rất tốt người, sao đến chỗ Y Y lại như biến thành người khác vậy."
Dung Cẩm nhún vai, còn Ninh Phất Y thì vẫn bình thản như không.
"Chẳng qua là cho rằng ta dùng thủ đoạn hèn hạ thắng được Lý Triều An, thấy ta thắng không đường hoàng. Lại thêm việc ta có thể triệu hồi Thần Tôn, liền càng cho rằng ta chỉ biết dựa dẫm quan hệ, đi cửa sau, coi thường ta mà thôi." Ninh Phất Y vừa nói vừa tiếp tục cất bước.
"Vậy để ta giải thích với họ." Liễu Văn Trúc chau mày, "Chúng ta đều là đồng môn, sao có thể để người khác hiểu lầm ngươi như vậy được?"
"Con người chỉ thấy điều họ muốn thấy. Họ nghĩ ta là người thế nào, thì ta chính là người thế ấy. Mở miệng giải thích chỉ khiến họ càng thêm tin tưởng vào định kiến của mình. Nếu tất cả đều cho rằng ta là kẻ xấu, vậy thì bất kể ta làm gì, cũng đều là việc của kẻ xấu." Ninh Phất Y mỉm cười, "Cho nên ta cứ đi con đường của ta, mặc họ nghĩ thế nào."
"Không đi sao?" Ninh Phất Y thấy Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm không theo kịp mình, quay đầu nghiêng đầu hỏi, rồi sải bước rời đi, từng lớp tay áo tung bay, tóc cũng lắc lư theo gió.
Liễu Văn Trúc và Dung Cẩm nhìn nhau, đều thấy rõ sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
"Đây... vẫn là Ninh Phất Y hay khóc nhè trước kia sao?" Dung Cẩm khẽ nói.
"Không biết nữa." Liễu Văn Trúc lắc đầu, ánh mắt lại nhìn bóng lưng kia đến xuất thần, "Nhưng nàng như vậy, dường như đã khá hơn rất nhiều."
Sau khi trở về phòng, có tiểu tiên đồng mang đến từng phòng nước suối lấy từ Thần Tuyền trên Chiêu Diêu Sơn để các đệ tử tắm gội. Nghe nói nước suối này có thể rửa sạch ô trọc trong ngoài thân thể, giải độc, an thần. Ninh Phất Y liền đổ nước vào bồn tắm, cởi y phục rồi bước vào ngâm mình.
Nàng vừa rồi đã lén lút tới gần khu vực Thần Vẫn xem qua một lần, chẳng hiểu vì sao hôm qua nơi ấy còn không ai canh giữ, hôm nay lại bị canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả con Thanh Loan thủ hộ thần sơn cũng bay lượn mãi trên trời không chịu rời đi.
Xem ra, bỏ lỡ hôm qua, sau này muốn lén lút vào Thần Vẫn e là còn khó hơn lên trời. Nàng khe khẽ bật ngón tay gõ vào mép bồn, trong đầu nghĩ cách làm sao đoạt lại Nga Mi Thứ của mình.
Thế nhưng, nghĩ một hồi, suy nghĩ lại lạc hướng, bất giác nhớ lại cảnh tượng trong ảo cảnh lúc ban ngày. Nàng chưa từng thấy Chử Thanh Thu như vậy, băng cơ ngọc cốt, hai mắt đẫm lệ, tuy vẫn thanh lãnh kiêu ngạo nhưng lại nhiều thêm vài phần dịu dàng.
Dáng vẻ nàng ấy khi suy nhược nằm đó, tương phản hoàn toàn với sự cường đại như có thể trở tay lật trời, khiến người ta không khỏi nảy sinh cảm giác muốn tìm hiểu sâu hơn.
Lúc được bóng đen kia ôm vào lòng, nàng ấy lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng để lộ với bất kỳ ai, vai mềm, vòng eo mềm, đôi môi nhìn cũng có vẻ mềm...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!