"Sư tôn!?" Ngồi trên đài cao, Thu Diệc bật dậy, không dám tin vào mắt mình.
"Thần Tôn sao lại vào đó? Chẳng lẽ Mộng Yểm thú hồ đồ rồi sao?"
"Ở đâu? Ở đâu vậy?" Liên tiếp có đệ tử kiễng chân nhìn về phía trước. Trên đài cao vốn đã chật kín người, giờ lại càng thêm hỗn loạn, có kẻ ngồi sau nhìn không rõ thì chen lấn ùn ùn kéo lên phía trước, ngay cả các chưởng môn của các môn phái cũng rướn cổ ngó nghiêng.
Mãi đến khi vị lão giả râu trắng lên tiếng trấn an, cảnh tượng mới dần hồi phục lại trật tự.
"Chư vị an tâm chớ hoảng, một khi đã bước vào ảo cảnh thì không thể dễ dàng thoát ra. Xin mời an tọa, đừng chen chúc!" Lão giả râu trắng vội vã hô lớn, hai tay ra hiệu bảo mọi người giữ yên lặng, rồi cũng kinh ngạc nhìn về phía cổng vòm.
Đương nhiên cảm thấy khó tin nhất chính là đệ tử Vân Tế Sơn Môn. Tất cả đều sững sờ, không nói nên lời, các vị trưởng lão thì đưa mắt nhìn nhau, Mai Thừa Tự nắm chặt chén trà trong tay, lông mày nhíu chặt lại.
"Ta cũng cho rằng Mộng Yểm thú đã nhầm rồi. Ai chẳng biết Chử Lăng Thần Tôn tu luyện Vô Tình đạo, lại xưa nay không vướng bụi trần. Dù gần đây xuống Tử Hà Phong đảm nhiệm chức chưởng môn của Vân Tế Sơn Môn, nhưng ngày thường cũng không rời khỏi Tĩnh Sơn Cung, sao lại có liên quan đến Ninh Phất Y được?" Cảnh Sơn trưởng lão há miệng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng.
Bình Dao trưởng lão không nói gì, chỉ tháo chuỗi tràng hạt đeo tay xuống, xoay nhẹ trong lòng bàn tay, tựa như đang cố giữ bản thân bình tĩnh.
Nguyên Minh trưởng lão thì ánh mắt thoáng qua một tia hứng thú, liếc nhìn Mai Thừa Tự, kẻ vẫn im lặng từ nãy đến giờ.
"Ta đi thương nghị với Thánh nữ Chiêu Diêu một phen. Đã xấu hổ vì chọn phải một đệ tử tu vi thấp nhất, nay đến cả một chưởng môn cũng bị cuốn vào trò đùa này, thật chẳng ra thể thống gì!" Cảnh Sơn trưởng lão đứng dậy định rời đi, nhưng bị cây quạt của Nguyên Minh trưởng lão cản lại.
"Cảnh Sơn trưởng lão chớ vội. Cuộc tỷ thí này chẳng qua là một trò tiêu khiển, mọi người hẳn cũng chẳng đặt nặng chuyện thắng thua. Người sáng suốt đều nhận ra là do Mộng Yểm thú gây ra sai sót, rốt cuộc người bước vào kia là Chử Lăng Thần Tôn, ai dám nói năng bừa bãi." Nguyên Minh trưởng lão cười hiền hòa, dùng quạt ấn ông ta ngồi xuống.
"Nhưng mà..."
"Đã đến Chiêu Diêu Sơn thì phải theo quy củ của Thánh nữ Chiêu Diêu. Hàng ngàn ánh mắt còn đang dõi theo, lúc này mà đổi ý thì không hợp lẽ." Nguyên Minh trưởng lão tiếp lời, giọng nói ôn hòa mang theo lực lượng trấn an lòng người, "Huống hồ khi Chiêu Diêu đại hội chính thức bắt đầu, ai còn nhớ đến đoạn xen giữa hôm nay nữa chứ."
"Mai chưởng môn và Bình Dao trưởng lão nghĩ sao?" Nguyên Minh lại quay sang hai người im lặng từ nãy đến giờ.
Mai Thừa Tự mặt đen lại không nói một lời, chỉ khẽ ngẩng cằm tỏ ý đồng thuận. Bình Dao trưởng lão cũng thở dài, đặt mạnh chuỗi tràng hạt trong tay xuống bàn.
Trên đài cao lời bàn tán vẫn chưa dứt, mà trong ảo cảnh lại tĩnh mịch lạ thường. Chử Thanh Thu vừa bước vào đã lập tức hiểu ra tình hình, liền đối diện với ánh mắt của Ninh Phất Y, cả hai cùng rơi vào trầm tư.
Phía trên đầu chỉ có một điểm sáng nhỏ yếu ớt, đủ để thấy lờ mờ hình bóng đối phương, nhưng chẳng nhìn rõ gương mặt nhau.
May mà nơi này tối tăm, có thể che đi vẻ lúng túng trong mắt Chử Thanh Thu. Nàng chỉ phẩy tay, thản nhiên hất tách trà đi.
"Sao lại là..." Ninh Phất Y vừa mở miệng, nói được nửa câu thì trong lòng đã hiểu rõ, liền ngậm miệng không nói tiếp.
Hẳn là do hôn khế kia, nàng xoay người lại, giả vờ quan sát bốn phía.
Cuộc tỷ thí này còn cần đấu làm gì nữa? Người bước vào chẳng phải ai khác, lại chính là Chử Thanh Thu. Ninh Phất Y bất đắc dĩ khép mắt lại, cho dù Mộng Yểm thú pháp lực thông thiên, e cũng chẳng đỡ nổi một cái phất tay của Chử Thanh Thu.
Không biết người bên ngoài khi thấy nàng kéo cả Thần Tôn vào đây sẽ nghĩ thế nào...
Mộng Yểm thú vẫn chưa hiện thân, không khí lặng như tờ. Để xua đi ngượng ngập, Ninh Phất Y bắt chuyện: "Thần Tôn hôm qua..."
"Không sao. Nhưng chuyện ta bị thương, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai." Chử Thanh Thu bình thản đứng yên, cụp mắt xuống.
"Yên tâm." Ninh Phất Y cười gượng, không hỏi thêm, chỉ dò hỏi: "Hôm qua... ta có làm chuyện gì không?"
Chử Thanh Thu trầm ngâm giây lát, cánh môi trong bóng tối khẽ động, sau mới lên tiếng: "Không có."
Tốt quá, Ninh Phất Y thở phào nhẹ nhõm, sờ tay ra sau đầu, nơi còn lưu lại vết bầm chưa tan.
Bỗng nhiên giữa hư không vang lên tiếng một lão nhân khàn khàn. Thanh âm tuy khẽ nhưng nghe lại rõ mồn một, khiến Ninh Phất Y lập tức dẹp bỏ hết thảy suy nghĩ khác.
"Cái gì là sợ? Là xé rách tim cũng không quên được người. Vạn vật đều trở về căn nguyên của nó. Trở về là tĩnh, tĩnh tức là phục mệnh." (1)
"Quay về đi, quay về..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!