Chương 34: Người thân cận

Nàng chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt nghiêng của người kia đang áp sát mặt bàn đá, những giọt lệ tụ lại nơi khóe mắt rồi "tách" một tiếng, rơi xuống mặt bàn lạnh lẽo.

Ninh Phất Y chẳng phân biệt nổi mình đang ở nơi đâu, thậm chí ngay cả họ tên cũng trở nên mơ hồ, nhưng cảnh tượng trước mắt lại tựa như một nhát búa nặng nề nện vào đầu óc, mang theo cảm giác quen thuộc chưa từng có.

Tựa như những giọt lệ này, đã từng vào ngàn năm trước, xuất hiện trước mặt nàng.

"Đừng làm tổn thương nàng." Dường như có ai đó đang nói với nàng, vang vọng từ nơi hư vô, ngoài vòng năm tháng.

Đừng làm tổn thương nàng.

Ninh Phất Y bỗng bật người đứng dậy, đầu óc như bị xé rách mà đau nhói. Nàng loạng choạng lùi lại, đập mạnh vào vách tường, bức họa treo trên tường ào ào rơi xuống, mấy ngọn nến cũng bị quệt đổ, ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, chập chờn quỷ mị.

Sức kiềm chế trên người Chử Thanh Thu bất chợt lơi lỏng, nàng choàng dậy, trong màn lệ mờ ảo nhìn về phía Ninh Phất Y.

"Ninh Phất Y..." Giọng nàng run rẩy, đôi tay cũng run rẩy.

Mà thiếu nữ dường như chẳng nghe thấy, trong người nàng lúc này tựa băng hỏa giao thoa, ba luồng lực lượng giằng xé tâm can: Một luồng thiêu đốt nội tâm, khiến thân xác khát vọng mà cháy bùng; Một luồng nuốt trọn lý trí, khiến nàng chỉ còn bạo lệ điên cuồng; Và một luồng yếu ớt nhất, nhưng chưa từng tan biến, chính là tiếng nói trong đầu kia.

Đừng làm tổn thương nàng.

Chử Thanh Thu từng bước lảo đảo tiến đến gần, vừa chạm vào Ninh Phất Y, cánh tay lập tức bị nắm chặt. Hai thân ảnh xoay một vòng, chưa kịp để Chử Thanh Thu phản ứng, Ninh Phất Y đã nhón chân, đôi môi hai người chạm vào nhau.

Chử Thanh Thu lập tức mở to mắt, ánh lửa lay động khiến người hoa mắt chóng mặt.

Ngay sau đó là cơn đau nhói ập đến, Ninh Phất Y không biết từ khi nào đã cắn rách môi nàng, vị máu tanh ngọt theo hơi thở hòa vào lồng ngực.

Chử Thanh Thu còn chưa kịp đưa tay đẩy ra, thiếu nữ đã đột nhiên lùi lại. Nàng đưa tay khẽ vẫy, Bạch Cốt trên đất bỗng nhiên bật lên, mang theo luồng gió lạnh buốt, nháy mắt lao thẳng đến phía sau đầu nàng.

Chỉ nghe choang một tiếng, Bạch Cốt lăn lông lốc trên đất, còn Ninh Phất Y cũng mềm nhũn ngã xuống, áo đen phủ kín thân hình gầy guộc.

Phòng ốc chìm vào tĩnh lặng, cơ thể Chử Thanh Thu bỗng nhiên trượt xuống, ngồi bệt lên mặt đất, bàn tay run rẩy lướt qua cánh môi đang dính đầy sắc đỏ chói mắt.

Rất lâu sau, nàng khàn giọng cất lời: "Bạch Lân."

Lời vừa dứt, Bạch Lân liền nhảy qua cửa sổ vào, thân hình đáp xuống nhẹ nhàng, rõ ràng cũng bị cảnh tượng hỗn loạn trong phòng dọa sợ. Nó lập tức dùng đầu lăn nhẹ lên người Ninh Phất Y.

"Kéo nàng lại đây." Chử Thanh Thu đã chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Lân cắn vào chân Ninh Phất Y, kéo nàng lại bên cạnh mình.

Không nói một lời, Chử Thanh Thu đặt ngón tay lên cổ tay thiếu nữ, cảm nhận mạch đập yếu ớt, rồi đột nhiên rạch một nhát vào lòng bàn tay mình. Máu tươi đỏ sẫm từng giọt từng giọt rơi xuống, lăn vào môi Ninh Phất Y.

Trong cơn hôn mê, thiếu nữ dường như nếm được vị ngọt lành này, đầu lưỡi hồng nhạt khẽ l**m rồi nuốt vào miệng.

Không biết đã nhỏ máu bao lâu, cho đến khi trước mắt Chử Thanh Thu tối sầm, suýt nữa ngã gục theo vách tường, nàng mới chậm rãi buông tay, thở nhẹ ra một hơi.

"Đưa nàng trở về... Tuyệt đối đừng kinh động bất kỳ ai." Giọng nàng yếu ớt, Bạch Lân ngoan ngoãn phình to thân thể thành cỡ người, cõng Ninh Phất Y lên, rồi biến mất nơi cửa sổ.

Trong phòng chỉ còn lại Chử Thanh Thu một mình. Nàng lặng lẽ nằm xuống, ánh mắt tràn đầy châm biếm và sự mịt mờ chưa từng để ai thấy.

Chử Thanh Thu à Chử Thanh Thu... Ngươi lại còn vọng tưởng sao. Ngươi đã từng phạm sai lầm một lần, suýt nữa lại phạm thêm lần thứ hai.

Thật là... tội không thể tha.

Sáng sớm ở Chiêu Diêu Sơn đến sớm hơn cả Vân Tế Sơn Môn. Khi tiếng hót của Thanh Loan vang lên, phương Đông đã bừng sáng ánh hào quang, tia nắng đầu tiên vượt qua dãy thần sơn trùng điệp, nhuộm cả trời mây lành rực rỡ hồng tía.

Vô số loài chim quý hiếm từ rừng núi đồng loạt bay lên, bất kể chủng loại, tụ hội giữa không trung, xuyên qua tầng mây lành như lửa rực rỡ, cất tiếng hót vang dội bầu trời, một cảnh tượng chỉ ở Chiêu Diêu Sơn mới có thể thấy được: Bách Điểu Triều Dương.

Chốn thần địa tràn đầy linh khí, khiến thân tâm người ta thư thái, dễ chìm vào giấc ngủ, bởi vậy ngay cả tiếng chim vang dội kia cũng không đánh thức được chúng nhân đang say giấc, các lầu các vẫn tĩnh lặng an bình.

Trong ánh bình minh, một thân ảnh màu trắng hóa thành lưu quang, lướt qua rừng đào đang độ nở rộ, im ắng đáp xuống mái hiên. Gió nhẹ lay vạt áo, dáng hình nàng tựa một cánh hạc cô ngạo, trong mắt chẳng hiện vui buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!