Chương 32: Tổ sư nãi nãi

Chử Thanh Thu trời sinh đã xinh đẹp, nhưng cái đẹp ấy chẳng phải kiểu mỹ lệ thường thấy nơi nữ tử trần gian, mà giống như ánh trăng nơi thượng thiên, vừa thanh khiết rạng ngời, vừa mang theo vẻ tang thương năm tháng phủ trên đôi vai. Nếu không phải vì tính tình quá lạnh lùng, thì riêng đôi mắt kia đã đủ khiến hồn phách bao người bay mất.

Như lúc này đây, hai người không thực sự nhìn nhau, vậy mà Ninh Phất Y lại cảm thấy mọi ồn ào náo động chung quanh đều chẳng lọt được vào tai.

Chính vào lúc này, Ninh Phất Y bất ngờ thả tấm sa che mặt xuống lại, chớp mắt đầy nghi hoặc, xác nhận mắt mình không có vấn đề rồi lại kéo sa che ra lần nữa.

Ánh hồng ban nãy đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh khiến Ninh Phất Y rùng mình một trận, nhưng lòng lại yên ổn hơn, chắc là nắng quá gắt, nên nhất thời hoa mắt mà thôi.

"Buông tay." Chử Thanh Thu nghiến răng nói, sau đó ấn đấu lạp xuống, dẹp đi đám người không còn quá chen chúc, sải bước rời thành.

"Có lòng tốt nghĩ cách giúp ngươi cũng không được chắc, tính khí thật là kỳ quái." Ninh Phất Y đứng tại chỗ lầm bầm, sau đó hô lên một tiếng: "Tản đi tản đi", rồi chắp tay sau lưng đuổi theo.

Hai người họ rời khỏi Đông Dương thành trước, tìm đến một nơi hẻo lánh rồi đứng lại, truyền âm gọi Thu Diệc, đợi nàng đến rồi mới thả Bạch Lân ra, lần nữa cưỡi mây lên trời.

Ninh Phất Y vốn nghĩ lần này cũng sẽ bị túm cổ áo kéo lên như trước, đã chuẩn bị tâm lý bị siết cổ rồi, ai ngờ Chử Thanh Thu lần này lại quăng ra một dải lụa trắng từ tay áo, quấn lấy eo nàng đưa thẳng lên trời.

Chử Thanh Thu cũng được xem là chu đáo đấy chứ, Ninh Phất Y nghĩ thầm trong bụng.

Suốt đoạn đường sau đó, Chử Thanh Thu chẳng nói một lời, chỉ có Thu Diệc thỉnh thoảng mở miệng trò chuyện với Ninh Phất Y, nhưng cứ nói được vài câu là đôi bên lại tranh cãi, cuối cùng Chử Thanh Thu không chịu nổi nữa, đọc thầm một câu "Vô thanh quyết", phong kín miệng cả hai, lúc này mới được thanh tịnh một hồi.

Có lẽ là Bạch Lân đã bay chậm lại, nên Ninh Phất Y ngủ thêm được hai giấc trên lưng nó. Đến khi tỉnh dậy lần thứ hai, nàng mới bất chợt nhận ra thân thể nhẹ bẫng, cảnh vật dưới chân cũng đã đổi khác.

Khác hẳn với non sông chốn trần thế, phong cảnh dưới chân lúc này càng thêm huy hoàng tráng lệ. Bốn phía đều là thần sơn di chỉ, hoa nở khắp núi không héo tàn, hòa cùng tầng tầng mây mù, tạo thành tầng sương bảy sắc, kéo dài đến tận chân trời.

Bạch Lân bỗng từ tầng mây hạ xuống, thân hình to lớn lơ lửng giữa không trung, gầm lên một tiếng khiến chim chóc xung quanh đáp lại vang dội.

Bạch Lân vốn là thần thú, nay bay giữa vùng thần sơn linh khí dồi dào, chẳng khác gì trở về nhà. Nó vui mừng khôn xiết, lao vào bầy chim bay nhảy, bốn móng đạp loạn trên không.

"Bạch Lân." Chỉ đến khi Chử Thanh Thu lên tiếng, nó mới thu lại tâm trạng ham chơi, quy quy củ củ huy động bốn vó, đạp gió đi trong không trung.

Ninh Phất Y từng chứng kiến cảnh tượng như thế này, nhưng khi ấy nàng đã là Tru Thiên Thần Ma, đối mặt với cảnh đẹp thường chỉ nghĩ đến phá hủy chứ không phải thưởng ngoạn. Nay đã trở về làm thiếu niên, nhìn lại lần nữa, tâm trạng đã khác xưa.

Nàng không kìm được đứng lên, vươn tay ra phía trước, lập tức có bầy thần điểu tụ lại, xoay quanh lòng bàn tay nàng thành một vòng tròn, đuôi chim bảy màu óng ánh như dải lụa lung linh.

"Sao ngươi làm được như vậy?" Thu Diệc không phục, cũng giơ tay lên trời.

Chỉ nghe "bốp" một tiếng, chẳng biết từ đâu bay đến một con ngỗng trời, tiện tay để lại một bãi phân ngay giữa lòng bàn tay nàng.

Thu Diệc: ......

Ninh Phất Y cười ha hả không ngớt, Thu Diệc tức giận định bôi thứ kia lên đầu nàng, nhưng đúng lúc đó, Chử Thanh Thu lạnh nhạt mở miệng: "Sắp tới nơi rồi."

Hai người lúc này mới đồng loạt nhìn về phía trước.

Chỉ thấy tựa như có bàn tay vô hình vén bức họa cuộn tròn, hai bên thần sơn đột nhiên tách ra, mây mù bị cuốn tung theo cơn gió mà Bạch Lân mang tới, toàn cảnh núi Chiêu Diêu liền hiện rõ trước mắt.

Thu Diệc không nhịn được kêu lên một tiếng, mở to mắt nhìn.

Lục giới vẫn luôn lưu truyền một câu: "Trên có Bồng Lai, dưới có Chiêu Diêu," ý chỉ ngoài hai nơi ấy ra, không đâu sánh được về vẻ nguy nga tráng lệ. Núi Chiêu Diêu cao vút trong mây, giữa sườn núi là tầng tầng quỳnh lâu ngọc vũ, cây cối sum suê chen lẫn giữa những lầu gác trắng ngần như ngọc, hoa nở muôn nơi, cánh hoa tựa tinh tú, mỗi khi gió thổi qua liền tỏa hương ngào ngạt khắp trời.

Dù còn ở rất xa, tiếng thần điểu thánh thót đã vọng đến tai, âm thanh ấy tựa như có thể gột sạch mọi tạp niệm trong đầu người nghe, chấn động tâm thần.

"Ngươi xem, kia là gì vậy?" Thu Diệc không kìm được thốt lên, Ninh Phất Y nhìn theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy giữa không trung bỗng xẹt qua từng vệt sáng lấp lánh, tựa sao sa rơi rụng, vô cùng tráng lệ.

"Là người." Ninh Phất Y đáp, giọng nhàn nhạt uể oải trả lời.

Hàng trăm hàng ngàn tu sĩ đang cùng bay về núi Chiêu Diêu, ánh sáng do phi kiếm tạo thành dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ. Núi Chiêu Diêu ngày thường cấm người ngoài tùy tiện tiến vào, cảnh tượng này chỉ có thể thấy vào dịp Chiêu Diêu đại hội mà thôi.

Khoảng cách càng lúc càng gần, toàn cảnh ngọn núi không còn thấy rõ nữa, chỉ còn lại cảnh sắc kỳ vĩ của mây ngũ sắc và ánh hồng rực rỡ. Cỏ cây hoa lá đều sạch bóng bụi trần, phía dưới chân núi là một tấm kính lưu ly khổng lồ, các tu sĩ lần lượt đáp xuống đó, thu lại phi kiếm dưới chân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!