Xin lỗi? Chẳng ngờ được, vậy mà Chử Thanh Thu lại có thể nói xin lỗi?
Tim Ninh Phất Y khẽ rung lên một nhịp, men say lập tức tỉnh đi quá nửa. Nàng nghiêng mắt nhìn nghiêng gương mặt người kia, một nửa trán bị tóc rối che khuất, hàng mi dài in bóng lên gò má, sống mũi nhuốm ánh trăng, đẹp như đóa liên hoa trắng ngần dưới ánh nguyệt.
"Thần Tôn vừa nói gì vậy?" Ninh Phất Y cất lời, đột nhiên dâng lên một tia tò mò, là ai mà có thể khiến nàng ấy vứt bỏ ngạo khí, buông ra một lời tạ lỗi?
Lời vừa dứt, Chử Thanh Thu bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt trong suốt không gợn sóng, nhìn thẳng vào nàng, tựa như hoàn toàn không có men say.
Ninh Phất Y bị ánh nhìn ấy làm cho giật mình, theo bản năng muốn ngồi thẳng dậy, nhưng bờ vai lại bị một bàn tay ấn xuống, sức lực mạnh mẽ khiến nàng không thể nhúc nhích.
"Thu Diệc." Chử Thanh Thu cất tiếng, giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt cũng tỉnh táo. Nếu không phải gọi sai tên người, e là Ninh Phất Y đã nghĩ nàng chỉ giả vờ ngủ, "Ta gọi ngươi đi lấy rượu, ngươi quay lại làm gì?"
"Giờ đến cả ngươi cũng không nghe lời ta nữa, phải không?" Giọng nàng lạnh dần, đưa tay đẩy mạnh vai Ninh Phất Y, tiện tay nhấc lấy vò rượu cạn trên bàn mà dốc ngược, "Các ngươi, người này kẻ kia, đều là đồ không có lương tâm."
Ai không có lương tâm? Ninh Phất Y bị nàng đẩy lùi vài bước, hiểu ra Chử Thanh Thu nhận nhầm mình thành Thu Diệc, nhất thời không biết nói gì.
Chỉ là... nàng chưa từng thấy Chử Thanh Thu uống say bao giờ. Người như nàng, tựa hồ mọi nỗi khổ đều có thể tự mình gánh vác, đâu cần mượn rượu để giải sầu.
"Bạch Lân." Chử Thanh Thu lại gọi, đứng dậy tìm kiếm Tiểu Bạch Hổ, lại vô ý giẫm phải cái bụng tròn lẳn của nó. Ninh Phất Y nhíu mày, song lại bất chợt muốn bật cười, hóa ra Chử Thanh Thu say rồi cũng không khác người thường là bao.
Chỉ tội nghiệp cho Tiểu Bạch Hổ, tứ chi vùng vẫy, miệng phun bong bóng.
Bóng dáng Chử Thanh Thu lảo đảo quanh phòng một vòng, tà áo trắng rộng bị gió ngoài cửa sổ thổi bay, tựa như đang khoác lên người cả ánh trăng. Tìm mãi không thấy Bạch Lân, nàng liền bỏ cuộc, lại quay về ngồi xuống bên bàn.
"Đi lấy rượu." Nàng trầm giọng sai khiến.
"Đi lấy rồi." Ninh Phất Y thuận miệng đáp.
"Ai đi lấy?" Chử Thanh Thu quay đầu lại hỏi.
"À..." Ninh Phất Y xưa nay chưa từng đối phó người đang say, liền nói liều: "Bạch Lân."
Không ngờ Chử Thanh Thu lại tin thật, ừm một tiếng, ném cái vò rỗng sang một bên, nghiêm nghị ngồi ngay ngắn: "Vậy bản tôn đợi."
Chắc chắn là bản thân uống quá nhiều rồi. Ninh Phất Y thầm nghĩ, bằng không sao nàng lại cảm thấy một Chử Thanh Thu nghiêm túc mà ăn nói lảm nhảm như vậy... có vài phần, đáng yêu.
Hai chữ ấy vừa lóe lên trong đầu, nàng liền tự véo mình một cái thật mạnh. Cái từ kia sao có thể đặt cạnh Chử Thanh Thu được chứ? "Đáng yêu" có thể dùng cho bất kỳ ai, duy chỉ không thể dùng để miêu tả vị lão thần tiên lòng dạ sắt đá đang ngồi trước mắt.
Nàng bỗng nhớ ra lý do mình đến đây, bèn giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng kia: "Bộ y phục này, là ngươi làm sao?"
Chử Thanh Thu đã say, nên nàng cũng chẳng buồn khách sáo mà dùng kính ngữ làm gì.
"Y phục gì? Thu Diệc, lá gan của ngươi lớn thật, vi sư há là người để ngươi tùy tiện gọi?" Chử Thanh Thu vừa nói vừa muốn chau mày, Ninh Phất Y vội vã thêm vào hai chữ "sư tôn" ở cuối câu, nàng mới chịu khép môi.
"Là y phục của Ninh Phất Y." Ninh Phất Y nheo đôi mắt phượng, giả vờ làm Thu Diệc.
"Ừ." Chử Thanh Thu đáp dứt khoát.
"Vì sao?"
"Bản tôn muốn làm thì làm, cần gì vì sao?" Chử Thanh Thu cười khẽ.
Dù đầu óc đã rối loạn vẫn cứ đáng ghét như vậy. Ninh Phất Y thở dài, nghĩ bụng nên nhân cơ hội hiếm có này mà hỏi thêm mấy chuyện, liền cất lời: "Thật sự là vì di nguyện của chưởng môn Ngưng Thiên, nên ngươi mới nhiều lần giúp nàng sao?"
"Sư tôn." Nàng lại vội bổ sung.
"Bản tôn giúp thì là giúp, cần gì lý do." Chử Thanh Thu lại nói.
Đúng là miệng lưỡi kín như bưng. Ninh Phất Y lập tức nản lòng, không còn hy vọng moi được gì từ nàng nữa. Vừa hay lúc này phía sau vang lên tiếng bước chân, Thu Diệc hai tay xách hai vò rượu, thở hổn hển chạy vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!