Chương 29: Xin lỗi

Nghe xong lời ấy, khóe môi còn đang khẽ cong lên của Ninh Phất Y chợt khựng lại trong thoáng chốc.

Tuy rằng Chử Thanh Thu bảo mỗi lần ra tay cứu nàng đều là vì nhận lời ủy thác từ Ninh Trường Phong, nhưng trong câu nói vừa rồi của nàng ta, Ninh Phất Y lại như mơ hồ nghe ra đôi chút.... quan tâm?

Chử Thanh Thu, lại quan tâm nàng sao?

Thế nhưng, Chử Thanh Thu xưa nay chưa từng thật lòng để tâm đến nàng. Kiếp trước, nàng chẳng cách nào lại gần Chử Thanh Thu, kiếp này lại càng chẳng thể nhìn thấu.

Kiếp trước, rõ ràng Chử Thanh Thu có thể kéo nàng một phen, rõ ràng có thể bảo hộ nàng lấy một lần, dù chỉ là một nụ cười, một câu an ủi, thì nàng cũng sẽ không đến mức ruột gan đứt đoạn, cũng sẽ không oán hận đến thế. Thế nhưng... không có.

Chử Thanh Thu tựa hồ không có tình cảm, nàng ta dường như không biết cười.

Ninh Phất Y khẽ cười, như chẳng cảm thấy đau nữa, giọng nhẹ nhàng: "Nhưng mà, mạng của ta có tổn thương hay không, thì liên quan gì đến Thần Tôn đâu?"

"Dẫu sao cũng chỉ là một lời ủy thác, Thần Tôn cứu ta mấy lần, cũng xem như đã làm tròn, vậy thì cứ như xưa mà thờ ơ với ta là được, kẻ khác cũng chẳng trách ngài được điều gì." Ninh Phất Y nén lại chua xót dâng lên nơi đáy lòng, lời nói ra lại lạnh lùng vô cảm, khóe môi càng cong cao hơn nữa, trên mặt ý cười càng đậm.

"Thần Tôn cao cao tại thượng, vĩnh viễn không hiểu nổi cảm giác bị người giẫm dưới chân mà gọi là phế vật." Nàng nói mà không hề mang theo cảm tình, ánh mắt nhìn thấy sắc mặt Chử Thanh Thu trở nên trắng bệch thì lòng lại thoáng có chút hài lòng, "Thần Tôn cũng vĩnh viễn không thể thấu được nỗi bất lực khi tận mắt nhìn người thân yêu chết đi mà không thể làm gì."

"Ta nhất định phải tới Chiêu Diêu Sơn, ta muốn trở nên mạnh mẽ. So với tất cả những điều ấy, thì việc tiên mạch bị tổn thương, tu vi cạn kiệt chẳng đáng là gì cả." Nàng vừa nói, vừa nghiêng đầu sang một bên, vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia điên cuồng, "Ta muốn người ta thương yêu đều phải còn sống, ta muốn những kẻ từng thương tổn ta phải trả giá.

Những điều này, trong mắt Thần Tôn đều là sai ư?"

"Ninh Phất Y!" Chử Thanh Thu chợt quát khẽ, vai nàng run lên vì giận, đây là lần đầu tiên Ninh Phất Y thấy nàng ta nổi giận đến như vậy.

Bạch Ngọc Côn trong tay nàng đột nhiên hóa về nguyên hình, đồng thời, Phi Vũ Tác trói trên người Ninh Phất Y cũng theo đó mà biến mất. Ninh Phất Y lảo đảo đứng vững, một tay ôm lấy cánh tay vẫn còn đang đau nhức, nửa người tựa vào trụ đá.

"Cút." Chử Thanh Thu nghiến răng nén giận nói. Ninh Phất Y cũng không dây dưa thêm, xoay người bỏ chạy khỏi lầu các, chẳng nói một lời, thân ảnh màu xanh nhạt khuất bóng nơi tầng tầng cung viện.

Trong phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng, Tiểu Bạch Hổ ngồi sụp xuống đầy ấm ức, khe khẽ r*n r*.

Ánh chiều tà rơi nghiêng xuống, bao phủ lên bóng người trong phòng. Chử Thanh Thu đứng lặng rất lâu, rồi mới ngồi xuống bên giường.

Cơn giận chưa nguôi, ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng không mờ ảo phía trước.

Nàng đã từng thấy rất nhiều dáng vẻ của Ninh Phất Y, ngây thơ, nhút nhát, cố tỏ ra bướng bỉnh, lạnh nhạt, tàn nhẫn. Đến cuối cùng, là người dứt khoát sát phạt, dửng dưng với vạn vật chúng sinh.

Thế nhưng hình như chỉ có khoảnh khắc vừa rồi, khoảnh khắc mà đôi mắt kia lộ ra nỗi bi thương và tủi hờn, lại vẫn cười mà gọi mình là phế vật, mới là Ninh Phất Y thực sự, sau tất cả những lớp mặt nạ dày nặng kia.

Tiểu Bạch Hổ khe khẽ grừ một tiếng, bất ngờ nhảy lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng, tựa đầu vào đầu gối nàng.

"Bạch Lân, ta phải làm sao đây?" Chử Thanh Thu cúi đầu khẽ hỏi, móng tay ngọc mảnh khảnh vuốt nhẹ lớp lông trên trán Bạch Lân, "Ta thật sự... không biết phải làm sao nữa..."

Bạch Lân gầm nhẹ mấy tiếng, móng tay nàng liền khựng lại giữa không trung.

"Thật sao..." nàng lẩm bẩm, ánh mắt ngẩn ngơ.

Ninh Phất Y một đường chạy khỏi Tĩnh Sơn Cung, băng qua con đường đá và chiếc cầu trong ánh chiều càng lúc càng mờ tối, cuối cùng dừng lại trước cánh cổng to của Châu Quang Các. Nàng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn ba chữ "Châu Quang Các" ngẩn người.

Nàng lại một lần nữa khiến Chử Thanh Thu nổi giận, vốn nên cảm thấy hả hê mới phải.

Thế nhưng, lúc này đây, nàng lại chẳng rõ trong lòng mình là tư vị gì. Nàng dường như cố ý chọc giận Chử Thanh Thu, song những lời khi nãy thốt ra, lại như là lời phát ra từ tận đáy lòng.

Ninh Phất Y bất chợt vén tay áo, nhìn thấy vết hằn đỏ hồng trên cánh tay trắng nõn, ánh mắt dần khôi phục lại vẻ lãnh đạm cứng rắn.

Những ngày qua chìm đắm trong thế giới hiện tại, nàng đã suýt quên mất mình rốt cuộc là người như thế nào.

Nàng không nên hao tổn tâm trí vào những chuyện như thế này.

Cửa lớn Châu Quang Các "két" một tiếng mở ra, Ninh Phất Y đã sớm khôi phục lại vẻ mặt như thường. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền bị một cái ôm thình lình của Liễu Văn Trúc ôm chặt vào lòng, đồng thời còn có cảm giác như bị thứ gì đó điên cuồng va chạm vào chân, khiến nàng chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Bình An."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!