Bạch Lân ủ rũ cúi đầu đi theo nàng được mấy bước, bỗng dừng chân, quay đầu lại, thất vọng nhìn về phía bụi cỏ.
Phía trước, bóng dáng của Chử Thanh Thu đã chẳng còn thấy đâu. Bạch Lân cụp đuôi, vội vã chạy ngược trở lại, ngậm lấy bộ y phục vướng đầy lá cỏ, cẩn thận đặt trước cửa, lại còn dùng móng vuốt gạt nhẹ mấy cái, phủi sạch những chiếc lá còn dính trên đó.
Xong xuôi, nó mới cụp đầu cụp tai, buông thõng tấm thân gấp đôi so với cái đầu, quay về Tĩnh Sơn Cung.
Chử Thanh Thu đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ, trong phòng không ai hay biết có người từng dừng chân ngoài cửa. Huống hồ lúc này, toàn bộ tâm trí của Ninh Phất Y đều đang dồn cả vào việc làm sao tránh né được Đỗ Bạch Song.
"Ngươi đã có lòng may vá, ta xin ghi nhận. Chỉ là ta không thiếu y phục, ngươi giữ lại mà mặc đi." Ninh Phất Y liếc nhìn hoa văn thêu trên áo, rồi không để lộ sắc mặt, nhẹ nhàng nhét lại bộ y phục vào tay Đỗ Bạch Song.
"Nhưng nếu tỷ tỷ không nhận, món ân tình này ta e rằng vĩnh viễn chẳng thể hoàn trả. Trong lòng nặng nề mãi không yên, sáng nhớ tối mong, biết làm sao đây?" Đỗ Bạch Song thấy nàng không chịu nhận, nôn nóng đến mức đôi mắt đào hoa ngấn đầy lệ quang.
"Hơn nữa, áo của tỷ tỷ..." Nàng cúi đầu, ánh mắt như có như không rơi xuống vạt áo của Ninh Phất Y.
Ninh Phất Y theo ánh nhìn ấy nhìn xuống, thấy nơi vạt áo mình bị lửa thiêu cháy lúc ban ngày.
"Ngươi không cần lo. Chỉ là y phục mặc tạm, hỏng thì thay cái khác là được. Hơn nữa đệ tử của Vân Tế Sơn Môn đều có môn phục, ngày thường cũng chẳng cần đến những thứ này." Ninh Phất Y nói dứt khoát, thuận tay đẩy hai tay đang đưa áo ra của Đỗ Bạch Song về trước ngực nàng.
"Ta nói không cần, thì không cần phải tặng nữa." Nàng bổ sung thêm một câu.
Lời lẽ lạnh nhạt, thêm đôi mắt phượng hơi rũ xuống khiến Đỗ Bạch Song nhất thời không dám nói thêm nửa lời, chỉ biết đứng tại chỗ, nước mắt đọng quanh mi.
Dáng vẻ ấy đổi lại người khác ắt sẽ mềm lòng, nhưng Ninh Phất Y xưa nay không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc. Nàng liếc nhìn ra ngoài, nặn ra một nụ cười ôn hòa: "Trời đã không còn sớm, cho dù là Vân Tế Sơn Môn cũng chẳng phải nơi tuyệt đối an toàn. Ngươi nên sớm quay về phòng thì hơn."
Dứt lời nàng mở cửa, nửa kéo nửa đẩy đưa thiếu nữ ra ngoài. Đợi đến khi người nọ vừa đi vừa ngoái lại mấy lần cho đến khi khuất xa, nàng mới nặng nề đóng cửa lại, khẽ thở dài một hơi.
Đỗ Bạch Song này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình lại chẳng khác kiếp trước là bao.
Chỉ là vì muốn từ chối nàng, bản thân vừa rồi lại nói dối một câu, rõ ràng không có môn phục vậy mà lại bảo là có. Ninh Phất Y xoay người quay lại thư phòng, thầm nghĩ: ngày mai phải tìm Cảnh Sơn trưởng lão nhắc nhở một phen.
Nàng lại cúi đầu vùi vào bàn nghiên cứu thêm một hồi, đến khi ngáp dài một cái mới thổi tắt nến, chuẩn bị quay về Châu Quang Các. Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa thì đạp trúng vật gì đó, khiến nàng giật mình nhấc chân lên.
Mượn ánh trăng sáng, nàng nhìn rõ thứ bị đạp phải dường như là một bộ y phục được xếp gọn. Nàng đưa tay nhặt lên, chất vải trơn mịn như nước chảy, vừa buông tay liền trượt xuống như suối đổ.
Cầm trong tay nhẹ bẫng như gió thoảng, sắc xanh non như lá biếc đầu xuân, xen lẫn sắc trắng tinh khiết, nhìn vào liền thấy tinh thần phơi phới, sinh khí bừng bừng.
Ninh Phất Y hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn ra xa, nhưng xung quanh chỉ có bóng trúc loang lổ dưới ánh trăng, cùng ánh sáng vằng vặc như chiếc đĩa bạc của vầng nguyệt, chẳng có lấy nửa phần khí tức con người.
Nàng sờ thử chất vải, lập tức nhận ra nó không giống môn phục bình thường trong môn phái. Nhưng kiểu dáng thì lại giống hệt y phục của đệ tử khác, tuyệt đối không phải là bộ y phục do Đỗ Bạch Song may.
Nàng cúi người nhìn kỹ, từng mũi kim đều tinh tế tỉ mỉ, tuy không có hoa văn thêu thùa, nhưng có thể cảm nhận được tiên lực chậm rãi lưu chuyển bên trong.
"Đường kim mũi chỉ này... quả thật rất giống với của Dung Cẩm sư huynh." Ninh Phất Y lẩm bẩm, rồi bỗng nhiên mỉm cười rạng rỡ: "Chẳng trách hôm nay không gặp được sư huynh, thì ra là bận rộn may y phục."
Từ sau khi trưởng thành, nàng đã nhiều năm chưa từng mặc lại y phục do Dung Cẩm làm. Nay tìm được tung tích của Nga Mi Thứ, lại nhận được môn phục, trong lòng Ninh Phất Y không khỏi vui vẻ, vừa đi vừa khe khẽ ngân nga, một đường trở về Châu Quang Các.
Do ngày mai là ngày tuyển chọn, người nghỉ ngơi trong Châu Quang Các chẳng còn lại bao nhiêu. Phần lớn đệ tử đều đã đi đến phía sau núi tu luyện, mong đoạt được một cơ hội tham dự Chiêu Diêu đại hội. Chỉ có Ninh Phất Y là đã sớm lên giường, nhắm mắt an giấc.
Bằng tiên lực hiện tại, nàng tuyệt đối không thể được chọn. Bởi vậy, nàng cần phải dưỡng đủ tinh thần để ứng phó ngày mai.
Muốn sớm đạt được sức mạnh, muốn không lặp lại vết xe đổ, nàng nhất định phải dùng đủ mọi cách.
Sáng sớm ngày hôm sau khi gà vừa gáy, Ninh Phất Y đã mở mắt, trời còn chưa sáng hẳn. Nàng với lấy bộ môn phục hôm qua khoác vào người. Quả thật khác biệt với y phục bình thường, vừa mặc vào đã nhẹ tênh như không có gì, chẳng mấy chốc lại như dán sát vào da thịt, toàn thân ấm áp dễ chịu.
Điều khiến nàng càng vui mừng hơn, là nơi ống tay áo rộng lớn lại may sẵn một túi nhỏ, tuy không thể như Nhất Niệm Châu có không gian chứa được vật lớn, nhưng cũng có một vùng không gian không nhỏ. Ninh Phất Y hài lòng vỗ nhẹ vào đó, rồi ném tất cả những thứ mình nghịch ngợm ra hôm qua vào trong.
Nhất định phải tìm cơ hội cảm tạ Dung Cẩm sư huynh, nàng âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Ăn xong bữa sáng tại nhà ăn, Ninh Phất Y mới bắt gặp được Liễu Văn Trúc từ sau núi trở về. Trên người nàng phủ đầy bụi đất, vài mảnh lá khô còn mắc trên vai, thoáng nhìn là biết suốt đêm không ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!