"Nếu sư tôn muốn có y phục mới, trong môn có nơi chuyên chế tác, đệ tử chỉ cần phân phó một tiếng là được, cần gì tự tay làm?" Thu Diệc vừa nói vừa quay người đi, nhưng bị Chử Thanh Thu gọi lại.
"Y phục trong môn làm ra quá tầm thường, không tốt." Chử Thanh Thu lắc đầu, "Mấy hôm trước trong đợt lễ vật mà Thiên Cơ Kiếm Tông đưa tới, ta nhớ có một cuộn vải dệt từ lá linh thảo Thiên Sơn, vẫn còn để trong cung chứ?"
"Vẫn còn, đệ tử sẽ đi lấy ngay." Thu Diệc đáp, nhưng liền sau đó cười khổ, "Nhưng mà sư tôn, việc may vá y phục đệ tử lại hoàn toàn không thông, có lấy vải về cũng vô dụng. Chi bằng xuống núi tìm vài người thợ may hoặc tú nương thêu thùa, đưa bạc rồi bảo họ làm thì hơn."
Chử Thanh Thu im lặng một hồi, chợt hỏi: "Ở Tây Uyển có một đệ tử quản sự, thường hay ở cạnh Ninh Phất Y, tên gọi là gì?"
"Dung Cẩm?" Thu Diệc gãi đầu.
"Ừm." Chử Thanh Thu phẩy tay áo ngồi xuống, tay khẽ chạm vào đóa hoa khô, "Gọi y tới đây."
Thu Diệc đáp vâng, vừa xoay người định đi thì lại bị Chử Thanh Thu giữ lại lần nữa, nàng bất đắc dĩ xoay một vòng tại chỗ, không dám lắm lời, chỉ đành cúi người chờ nghe sai bảo.
"Chuyện ở Phù Dung trấn, ngươi tra đến đâu rồi?" Chử Thanh Thu giương mắt, khi nhắc đến chính sự liền mang vẻ uy nghiêm lạ thường, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Hồi bẩm sư tôn, đệ tử tìm được xác Phi Ưng Chu ở Đồng Xuyên. Cơ quan bên trong còn nguyên vẹn, không phát hiện dấu vết tiên lực, cũng không có tàn tích phù chú, xét từ vết gãy, giống như bị một lực cực lớn bẻ gãy." Thu Diệc trả lời.
"Sư tôn cảm thấy chuyện này có điều gì bất thường hay sao?" Thấy sắc mặt Chử Thanh Thu không đổi, Thu Diệc dè dặt hỏi thêm, "Nhưng các vị trưởng lão được phái đi tra xét đều nói là do Phi Ưng Chu lâu ngày không được bảo dưỡng mà xuống cấp, lại thêm hôm đó chướng khí Quỷ Nhãn quá dày, gió lớn dữ dội nên mới xảy ra sự cố."
"Ta chỉ thấy, một trận tai nạn mà chỉ có mình Ninh Phất Y rơi xuống thì hơi kỳ quặc thôi." Chử Thanh Thu nói xong liền phất tay, "Được rồi, lui xuống đi."
Thu Diệc dù còn mang nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi thêm, hành lễ một cái rồi rời đi.
Ninh Phất Y ở lại Tĩnh Sơn Cung quá lâu, đợi đến khi nàng thở hổn hển chạy tới Huyền Lương Uyển thì buổi tiên thụ chiều đã bắt đầu từ lâu. Trong uyển yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài của các trưởng lão truyền ra từ các sảnh đường.
Ninh Phất Y thở dài, nhẹ chân nhẹ tay bước qua hành lang, men theo bệ cửa sổ mà khom người lách qua, rồi nửa ngồi nửa quỳ ở trước cửa.
Hôm nay học về trận pháp, mà người giảng lại đúng là vị trưởng lão nghiêm khắc nhất – Bình Dao trưởng lão. Trong lòng Ninh Phất Y âm thầm kêu khổ, len lén nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy các hàng ghế đều đã kín chỗ, chẳng có đệ tử nào dám vắng mặt trong buổi giảng của Bình Dao trưởng lão, chỉ có chỗ nàng và Lý Triều An là trống. Bạn cùng bàn với nàng, Liễu Văn Trúc đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nàng, liền trợn tròn mắt nhìn nàng đầy cảnh cáo.
"Cứu mạng." Ninh Phất Y hướng về nàng ấy ra dấu tay cầu cứu.
Liễu Văn Trúc nhắm mắt lại, khó xử nhìn về Bình Dao trưởng lão đang giảng bài hăng say, gương mặt tái nhợt lắc đầu ra hiệu với Ninh Phất Y rằng mình cũng bất lực.
Ninh Phất Y dứt khoát chắp tay vái lạy, bày ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp. Liễu Văn Trúc vốn mềm lòng, đành dùng tay che mặt, rồi như dấn thân vào chốn tử địa đứng bật dậy, cắt ngang lời giảng thao thao bất tuyệt của Bình Dao trưởng lão: "Bình Dao trưởng lão, trận pháp vừa rồi ngài giảng, có thể vẽ lại một lần nữa được không? Đệ tử quên ghi chép mất rồi."
Giọng nói trong trẻo của nàng lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Bình Dao trưởng lão cũng khựng lại, mày hơi nhíu, dường như định trách cứ, nhưng vì người cắt ngang là Liễu Văn Trúc xưa nay luôn chuyên tâm chăm học, nên cuối cùng Bình Dao trưởng lão không nói gì thêm.
"Lần sau không được lơ là." Bình Dao trưởng lão chỉ dặn một câu, rồi xoay người, giơ tay vẽ lại trận đồ trong không trung.
Ninh Phất Y thừa lúc trưởng lão quay lưng liền phóng vút một cái, chạy mấy bước là về được chỗ ngồi. Khi trưởng lão quay đầu lại, nàng đã ngồi nghiêm chỉnh, chống cằm ra vẻ chăm chú.
Ánh mắt Bình Dao trưởng lão như dừng lại trên người nàng một thoáng, đến khi khiến tim Ninh Phất Y cũng sắp nhảy ra ngoài, Bình Dao trưởng lão mới dời mắt đi.
"Truy tung trận, như tên gọi, là trận pháp dùng để tìm lại vật đã mất hay người lạc đường. Nếu vận dụng đúng, có thể tìm kiếm khắp tứ hải bát hoang. Trận pháp là môn học sâu rộng, có thể lấy người làm trận, lấy đá làm trận, lấy mực làm trận, hiệu quả mỗi cách đều khác nhau."
"Cũng vì thế, có lúc chỉ cần sửa đổi một hai chi tiết trong một trận pháp tưởng chừng đơn giản, cũng có thể tạo nên biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng đệ tử Bắc Uyển tu vi còn nông, tuyệt đối không được tùy tiện sửa đổi, nếu không sẽ tự tổn thương chính mình."
Sau lưng nàng, pháp trận phát ra ánh sáng rực rỡ, Ninh Phất Y mê mẩn ngắm nhìn, bất giác cầm lấy tờ giấy trên bàn của Liễu Văn Trúc, đối chiếu mà đồ lại trận pháp kia.
"Thật hiếm thấy, thế mà có một ngày Y Y chúng ta lại chịu nghe giảng đấy." Liễu Văn Trúc khẽ cười, khều nhẹ tay nàng, "Ta giúp Nguyên Minh trưởng lão khiêng xong tượng sư tử đá thì tìm khắp nơi chẳng thấy ngươi đâu. Ngươi đi đâu vậy? Nguyên Minh trưởng lão vụng trộm nói riêng với ngươi à?"
"Ta đi đưa Xích Ngọc Môn Tỷ cho Chử Thanh Thu." Ninh Phất Y vừa nhét bản vẽ trận pháp vào tay áo, vừa đáp, "Nguyên Minh trưởng lão bảo Mạn Nhi rất đặc biệt, nguyên thân là tiên thảo quý hiếm, dặn ta nếu rảnh thì để ý chăm sóc nàng ấy nhiều hơn."
"Nha đầu ấy quả thực đáng thương, Tinh Linh tộc vốn không cha không mẹ, vừa hóa hình đã bị bắt đi, lại còn tận mắt chứng kiến biết bao cảnh huyết tinh, chúng ta lo cho nàng thêm một chút cũng là việc nên làm." Liễu Văn Trúc thở dài cảm khái.
"Cũng không cần chăm gì cho lắm, đợi nàng trưởng thành rồi đưa về Thiên Sơn là được." Ninh Phất Y cười cợt nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!