Tay của Chử Thanh Thu thoáng rụt lại, tựa như vô thức muốn giấu bó hoa cúc ra sau lưng, thế nhưng vòng eo thon nhỏ của nàng nào có thể che được bó hoa to như vậy. Vì thế, tay mới vừa nhấc lên nửa chừng liền lại buông xuống.
Hai người thoáng sững sờ, trong phút chốc không ai mở lời. Chỉ có Bạch Hổ đi theo Ninh Phất Y lên bậc thềm là khẽ "grừ grừ" một tiếng, sau đó thong dong ngồi xuống giữa hai người, khoanh chân l**m móng vuốt.
"Ngươi chưa từng được mẫu thân dạy rằng diện kiến Thần Tôn phải dâng bái thiếp hay sao? Huống hồ nay bản tôn là chưởng môn, ngươi lại coi Tĩnh Sơn Cung này như nhà mình, cứ thế nhấc chân bước vào là được à!" Chử Thanh Thu cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói như nghiến răng phát ra, không còn vẻ bình thản như thường.
"Mẫu thân ta gặp ngươi có khi nào đưa bái thiếp đâu..." Ninh Phất Y nhỏ giọng đáp, "Huống chi ta vốn định thông báo, thế nhưng một Tĩnh Sơn Cung rộng lớn như vậy, ngoài Bạch Lân ra thì chẳng còn ai, ta biết tìm ai mà thông báo? Chẳng lẽ phải đứng mãi ngoài cửa, đợi lão nhân gia ngài đại giá quang lâm?"
"Ngươi..." Chử Thanh Thu môi đỏ hé mở, sau cùng vẫn nhẫn xuống, đổi giọng lạnh lùng: "Bạch Lân."
Tiểu Bạch Hổ lập tức dựng người dậy, lông toàn thân xù lên như một cục bông tròn.
"Người nào ngươi cũng dẫn vào cung của ta, vậy ta giữ ngươi làm hộ môn để làm gì!"
Bạch Hổ "a u" một tiếng, rũ đầu ủ rũ, dáng vẻ biết lỗi rành rành.
"Xuống đi." Chử Thanh Thu lại nói, Bạch Hổ liền xoay một vòng tại chỗ, hóa thành làn khói trắng rồi biến mất.
Dứt lời, Chử Thanh Thu cũng không buồn để ý tới Ninh Phất Y nữa, xoay người bước vào trong. Chỉ là bước chân có phần vội vã, khiến khí thế quanh thân nàng giảm đi không ít.
Ninh Phất Y đã quen bị Chử Thanh Thu trách mắng, trong lòng cũng chẳng thấy gợn sóng gì. Có lẽ giờ đây tâm trí nàng đang bị một việc khác hấp dẫn, bó hoa cúc rõ ràng đã bị nàng vứt trả lại cho Hung Ti, tại sao lại xuất hiện lần nữa trong tay Chử Thanh Thu?
Nàng nhấc chân đuổi theo vào trong, nhưng còn chưa bước qua ngưỡng cửa thì khung cửa đã sáng rực ánh bạch quang. Ninh Phất Y giật mình, lập tức dừng lại.
"Cút ra ngoài." Chử Thanh Thu quát khẽ.
Ninh Phất Y nhìn tấm kết giới đang phát sáng trên khung cửa, không nói gì, đưa tay ra tùy tiện chọc nhẹ một cái, liền phá vỡ lớp màng trắng kia dễ như trở bàn tay. Sau đó, nàng hả hê nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chử Thanh Thu lần nữa sụp đổ.
"Thần Tôn à, hôn khế đó." Nàng mỉm cười nói.
Nàng quả thực rất thích nhìn dáng vẻ thất thế của Chử Thanh Thu. Mỗi lần được thấy, đều cảm thấy còn thú vị hơn bất cứ vở kịch nào ở trần gian.
Sau đó, nàng sải bước đi vào phòng, làm bộ nghiêm chỉnh, chắp tay trước ngực hành lễ, nói: "Đệ tử bái kiến Thần Tôn. Hôm nay là do Nguyên Minh trưởng lão phân phó, lệnh ta nhất định phải giao Xích Ngọc Môn Tỷ cho người."
Nói đoạn, nàng lôi ra từ trong lòng một hòn đá vỡ nát, hai tay dâng lên.
Có lẽ Chử Thanh Thu chỉ muốn đuổi nàng đi cho nhanh, hiếm khi không quở trách, chỉ hơi nghiêng người, tiện tay đặt bình hoa phía sau màn trướng rồi gật đầu: "Để đó đi."
Ninh Phất Y liếc nàng một cái, cúi đầu bước nhanh mấy bước, đặt hòn đá lên án thư, rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Chử Thanh Thu trừng mắt nhìn nàng, mà nàng cũng nhìn lại Chử Thanh Thu.
Chử Thanh Thu khẽ nhíu đôi mày liễu, dường như đã sắp nhăn thành một nắm, ánh mắt rõ ràng mang ý "ngươi còn chưa đi", nhưng Ninh Phất Y lại cứ giả bộ không nhìn thấy, hơi nghiêng người, ánh mắt lướt qua vai nàng, nhìn sang cành hoa lộ ra sau màn trướng.
"Thần Tôn xưa nay vốn yêu thích sơn chi, nay sao lại nuôi hoa cúc? Nhìn kỹ đóa hoa này... cũng quen mắt thật." Ninh Phất Y cười nơi đáy mắt, "Quả thật rất giống bó ta tặng ngươi hôm đó."
Chử Thanh Thu hít vào một hơi, bỗng khẽ hừ lạnh: "Bản tôn chỉ thấy cúc trắng đẹp mắt nên giữ lại một bó, có liên quan gì đến ngươi? Đồ đã giao, thì mau lui đi."
"Thì ra là vậy." Ninh Phất Y gật đầu ra vẻ đã hiểu, song ánh mắt vẫn lướt qua bó hoa từ trên xuống dưới, dù đã hơi héo, không còn nở rộ như mấy ngày trước, nhưng từ số lượng đến kích cỡ đều giống hệt bó nàng đã mua.
Chẳng lẽ Chử Thanh Thu thật sự thích bó hoa này đến thế, nên mới đem nó quay về?
Không lý nào lại là vì mình tặng chứ... Nhưng ý nghĩ ấy vừa lóe lên đã bị nàng lắc đầu gạt bỏ, Chử Thanh Thu là ai cơ chứ, cao cao tại thượng, lạnh lùng khó gần, sao có thể quan tâm đến một bó hoa người khác tặng.
Huống hồ, người đó còn là nàng.
"Ngươi lại mua một bó khác sao? Mà sao ta cứ thấy quen quen, hơn nữa trong bó ta mua có một đóa hiếm thấy có nhụy đỏ." Ninh Phất Y bước lên định tiến sát lại lần nữa, thì bất ngờ có luồng gió lạnh lướt qua mặt, tóc mai khẽ bay, Bạch Cốt thình lình dừng ngay trước mũi nàng.
Ninh Phất Y vội nghiêng đầu tránh đi, tránh luồng sáng lạnh lẽo lướt trên bề mặt Bạch Cốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!